Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 888: (Phần 7) Một lời hứa hẹn (2)

Hứa Cảnh Minh và Saran lắng nghe.
“Tôi không cần phí bảo hiểm bằng điểm công lao hay hiện kim….” Lan Hiệt nói ra: “Tôi chỉ cần một lời hứa hẹn của cậu thôi! Mai này, trong tình huống không vi phạm pháp luật của Liên minh Nhân loại Vũ trụ, và trong phạm vi khả năng của cậu, nếu gia tộc “Trạch Vũ” của tôi làm phiền đến cậu, thì mong cậu hãy ra mặt một lần.”
Lan Hiệt nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tôi không cần văn bản tài liệu gì cả, chỉ cần một lời hứa của cậu thôi.”
“Ông không cần văn bản tài liệu gì sao?” Hứa Cảnh Minh kinh ngạc.
Điều đó có nghĩa, khi gia tộc “Trạch Vũ” nhờ hắn giúp đỡ, hắn có thể tự quyết định bản thân nên làm như thế nào, hoặc làm tới mức độ nào.
“Đúng thế.” Lan Hiệt mỉm cười.
“Tôi tin vào giá trị lời hứa của sư đệ Ngô Minh.”
“Ông xem trọng tôi như vậy sao?” Hứa Cảnh Minh không khỏi kinh ngạc.
Theo lý mà nói, cho dù Lan Hiệt đưa ra mức phí bảo hiểm 30, 50 triệu công lao gì đó, hắn vẫn sẽ cảm thấy vô cùng hợp lý! Nhưng Lan Hiệt rốt cuộc cũng không cần một khoản “phí bảo hiểm” lớn như vậy, lại chỉ muốn một lời hứa từ hắn sao?
Lan Hiệt nhìn Hứa Cảnh Minh, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi rất tin tưởng vào cậu, hơn nữa tôi đã tích lũy tài phú đủ nhiều rồi, cũng không thiếu chút tiền này đâu. Vì lẽ đó, tôi muốn mua một gói bảo hiểm cho gia tộc của mình, lời hứa của cậu chính là gói bảo hiểm cho gia tộc của tôi.”
“Đối với gia tộc Trạch Vũ, mấy chục triệu công lao chỉ là dệt hoa trên gấm, mà tôi cũng bằng tuổi với Ẩn Tiêu, chỉ còn hơn mười nghìn năm tuổi thọ nữa thôi. Sau khi tôi mất rồi, Ngô Minh cậu đây thì vẫn còn rất trẻ, đương nhiên có thể hỗ trợ gia tộc Trạch Vũ về lâu về dài.”
Lan Hiệt nói.
“Mua bảo hiểm sao?” Saran hiểu ra, cười nói: “Ông thực sự rất quan tâm đến gia tộc.”
“Được.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu với Lan Hiệt: “Sau này, trong tình huống không phạm pháp luật, và trong phạm vi khả năng của tôi, nếu gia tộc “Trạch Vũ” của Lan Hiệt tiên sinh nhờ tôi hỗ trợ, thì tôi sẽ ra tay một lần.”
“Vậy thì giao dịch giữa chúng ta cứ quyết định như thế nhé.” Lan Hiệt mỉm cười gật đầu.
Hứa Cảnh Minh, Saran và Lan Hiệt ngồi trò chuyện với nhau hơn một tiếng, ba người tán gẫu hăng say, sau đó thì lặng lẽ giải tán.
Hứa Cảnh Minh và Saran quay lại không gian cá nhân của Saran.
“Lần này được suôn sẻ như thế, tôi nhất định phải nói lời cảm ơn sư huynh Saran!” Hứa Cảnh Minh nói.
“Lạ thật!” Saran cũng cau mày, vỗ vỗ đầu mình: “ Lan Hiệt vốn là người sâu xa khó lường, độ nguy hiểm của ông ta thậm chí còn cao hơn cả Ẩn Tiêu, vậy nên tôi mới dẫn cậu tới gặp Ẩn Tiêu trước. Cho dù Ẩn Tiêu có quá đáng đến đâu, thì cũng không lấp liếm bất kỳ điều gì. Còn Lan Hiệt, nếu Lan Hiệt muốn gài bẫy cậu… thì cậu có lẽ cũng không đoán nổi đâu!”
Saran ngồi trên ghế sofa, nói thầm: “Nhưng trong lần giao dịch này, tôi nhìn kiểu gì, nghĩ kiểu gì, cũng không thấy Lan Hiệt đang giăng bẫy cậu. Ông ta chỉ cần một lời hứa, lại không cần văn bản tài liệu gì ràng buộc cả. Điều đó có nghĩa, sau này cậu hoàn toàn có thể đổi ý, không thèm đoái hoài gì tới ông ta cũng được.”
“Ông ta chỉ cần một lời hứa, không hề ép uổng hay ràng buộc.” Hứa Cảnh Minh nói: “Bất kể Lan Hiệt tiên sinh nguy hiểm như thế nào đi nữa, thì ông ta cũng đã thể hiện thành ý của mình trong lần giao dịch này.”
“Bởi vì như thế, cho nên tôi mới không ngăn cản hai người đấy!” Saran thắc mắc: “Ông ta muốn tìm một sự đảm bảo cho gia tộc, nhưng với bề dày lịch sử và nền móng căn cơ của gia tộc Trạch Vũ, làm sao nó có thể sụp đổ chỉ trong mấy chục nghìn năm được?”
“Thôi, nếu đây thật sự là cái bẫy, thì tới lúc đó, cậu cứ lờ ông ta đi là được.” Saran cười nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Bởi vì hắn có thể nắm quyền chủ động trong lời hứa với Lan Hiệt, cho nên hắn mới dám đồng ý yêu cầu của ông ta.
………
Trong không gian cá nhân của Lan Hiệt.
Lan Hiệt ngồi trên ghế dựa, ngắm nhìn hình ảnh giả lập của Vực Sâu Vô Tận trước mặt.
“Lão tổ!”
Tộc trưởng gia tộc Trạch Vũ đứng một bên, bày tỏ tư thế cung kính lễ phép cùng cực.
Lan Hiệt là sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 duy nhất trong gia tộc Trạch Vũ, hiện tại cũng đã hơn tám mươi nghìn tuổi… già hơn rất nhiều so với tất cả những thành viên còn lại trong gia tộc.
Lan Hiệt cũng là sinh mệnh cường đại nhất trong gia tộc Trạch Vũ từ trước tới nay, tộc trưởng đương nhiên rất tôn trọng Lan Hiệt.
“Ngô Minh của viện nghiên cứu Nguyên Sơ đã cho ta một lời hứa hẹn.” Lan Hiệt đưa một văn kiện cho tộc trưởng gia tộc Trạch Vũ: “Gia tộc lưu giữ lại đi.”
Tộc trưởng cầm lấy văn kiện, quan sát rồi nói: “Không có văn bản ràng buộc gì sao ạ?”
“Không cần.”
Lan Hiệt nói: “Ngươi chỉ cần lưu trữ lại là được rồi. Nhớ kỹ… chỉ khi gia tộc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, không còn cách xoay sở nào khác, thì mới được mời hắn giúp đỡ. Đến lúc đó, hắn ta có thể sẽ bày ra tính khí khó chịu, các người cũng không được ép buộc hắn.”
“Tính cách khó chịu?” Tộc trưởng hơi thắc mắc.
“Theo những gì tôi biết, Ngô Minh là một người rất dễ tính mà.”
Trong số các sinh mệnh Bản Nguyên, Hứa Cảnh Minh là người nổi tiếng thân thiện.
“Hắn đạt đến cảnh giới càng cao, sẽ càng bị ảnh hưởng bởi ngôi sao Nguyên Sơ. Tính cách trong tương lai của hắn, đương nhiên sẽ không giống như bây giờ.”
Lan Hiệt lắc đầu: “Ông ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Lúc này, tộc trưởng mới biến mất.
Một mình Lan Hiệt nhìn Vực Sâu Vô Tận ở phía trước, nghĩ ngợi: “Ngô Minh và Saran rất thân thiết với nhau, mà Saran thì đang đóng quân ở tiền tuyến chiến đấu với Ngục tộc, hơn nữa Ngô Minh còn đang tích lũy tài sản rất nhanh, hắn ta có thể dễ ràng bỏ ra cả mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu công lao ra để trao đổi bảo vật. Lẽ nào… người canh gác thần bí ở tiền tuyến Ngục tộc là hắn sao?”
“Nếu như vậy, thì mình đã có lời giải đáp cho mọi chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận