Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 630: (Phần 5) “Quyển Vạn Tinh Luyện Ma” (2)

Nam tử trẻ tuổi quát lên: “Hai người đeo túi sau lưng, lại lén lút rời đi. Ai biết liệu các ngươi có trộm đồ Trần gia chúng ta hay không? Người đâu, tới lục soát túi trên lưng bọn họ!”
“Trần Thư Văn.”
Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta: “Ngươi đừng có quá đáng!”
“Ta sợ tài vật của Trần gia bị các ngươi trộm đi thôi! Lục soát!”
Người nam tử trẻ tuổi ra lệnh, hắn ta là cháu trai của tộc trưởng, sở hữu nhiều quyền lực hơn so với Trần Kỳ.
Hắn ta vừa ra lệnh, đám hộ vệ lập tức bước lên, chuẩn bị động thủ.
“Cút!”
Lão nô “Ngô Thất” vẫn luôn đứng bên cạnh Hứa Cảnh Minh đột nhiên tiến lên, ông ta quát to một tiếng, rút đao bên hông ra rồi di chuyển trong nháy mắt! Năm tên hộ vệ đang chạy tới gần bọn họ đều bị đánh bay ra xa.
Những tên này rơi xuống mặt đất, sau đó phun trào máu tươi, đồng thời cảm thấy khó có thể tin được. Lúc vừa rồi, bọn họ căn bản không thể ngăn cản chiêu thức của lão già này, ngay khi sống đao của ông ta đập vào lồng ngực mỗi người, ai nấy đều bay ngược về phía sau.
Trần Thư Văn càng không thể tin được: “Tên lão bộc này mạnh như vậy sao?”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy cảnh tượng này, liền thầm nghĩ: “Đao pháp của Ngô Thất nhất định là cảnh giới siêu cấp một, thực chiến tăng thêm khoảng 3000%.”
Hắn vô cùng tinh mắt, đương nhiên có thể suy đoán thực lực của một đòn này.
“Lão gù nhà ngươi….”
Trần Thư Văn không tin nổi, lúc này, Trần Thế An cũng chạy tới nơi sau khi nghe tin.
Ngô Thất lạnh lùng liếc hai người Trần Thư Văn và Trần Thế An, sau đó mở miệng nói: “Nếu buộc phải ra chiêu lần nữa thì ta sẽ không dùng sống đao nữa đâu!”
Lời nói này khiến cho năm tên hộ vệ kia có chút sợ hãi.
Quả đúng vậy, nếu vừa rồi ông ta sử dụng mũi đao, thì năm người bọn họ đều chết hết rồi.
“Nhị thúc!”
Trần Thư Văn cắn răng nói: “Ngươi nhìn đi, Trần Kỳ và lão già kia đeo túi sau lưng, lén lút rời khỏi Trần gia. Ta cho người lục soát bọn họ một chút, vậy mà lão gù này lại đả thương đám hộ vệ!”
Trần Thế An khẽ nhíu mày, liếc nhìn Hứa Cảnh Minh: “Trần Kỳ, ta chỉ mới tát ngươi một cái, vậy mà ngươi đã muốn rời đi?”
“Một trăm lượng bạc mà ngươi từng đưa cho ta, hiện đang ở trong phòng đấy.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Không cần một trăm lượng?”
Trần Thế An cười nói: “Có chút cốt khí! Nhưng Ngô Thất, năm đó ngươi đi theo phu nhân ta tới Trần gia, qua nhiều năm như thế, ngươi vẫn là người hầu Trần gia! Nếu không có sự cho phép của ta, ngươi dám rời đi sao?”
Trần Thế An cũng thấy lạ, ông ta căn bản không phát hiện Ngô Thất sở hữu thực lực mạnh mẽ đến nhường này?
“Người hầu Trần gia?” Ngô Thất cười lạnh: “Trần gia có khế ước bán mình của ta không? Trước khi gả tới , tiểu thư đã xé bỏ khế ước của ta rồi! Vì lẽ đó, ngay từ ngày đầu tiên đi tới Trần gia, ta vốn dĩ là người tự do! Từ trước tới nay, ta không hề là người hầu của Trần gia các ngươi!’
Trần Thế An giật mình: “Hoá ra là thế.”
“Trần Kỳ, một khi ngươi bước ra khỏi cửa Trần gia, thì sẽ không còn là người Trần gia nữa!”
Trần Thư văn quát: “Cũng đừng có giả mạo danh nghĩa Trần gia để lừa gạt thiên hạ!”
“Người Trần gia?”
Hứa Cảnh Minh liếc xung quanh: “Ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện ngay tại đây, từ nay về sau, ta ….. không còn mang họ Trần, cũng không còn liên quan với Trần gia các ngươi!”
Nói xong, Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất lần lượt đi ra ngoài cửa, đám hộ vệ cũng không dám ngăn cản bước chân của bọn họ.
Trần Thư Văn và Trần Thế An nhìn bọn họ rời đi.
“Nhị thúc, hay đó!” Trần Thư Văn khen ngợi: “Trần Kỳ đã ngoan ngoãn rời khỏi Trần gia rồi.”
“Ta làm vậy cũng vì gia tộc.”
Trần Thế An lắc đầu: “Vì lợi ích của toàn gia tộc, ta đương nhiên phải vứt bỏ đứa con trai này, coi như chưa từng sinh ra nó.”
Nói xong, ông ta lập tức quay đầu đi.
Không bao lâu sau, Trần Thế An tới nơi ở của Trần Kỳ.
“Ồ?”
Trần Thế An nhìn thấy một bao bạc ở trên bàn: “Một trăm lượng ở đây, Trần Kỳ thật sự không lấy? Một kẻ cố chấp như mẹ nó! Một trăm lượng này cũng đủ cho mình uống rượu vài lần!”
Nói xong, ông ta hát khẽ cầm túi bạc rồi bỏ đi.
….
….
“Tên gù Ngô Thất kia mạnh như vậy sao?” Lão tộc trưởng Trần gia nghe xong, nhíu mày: “Đáng tiếc, hắn ta cũng không chịu cống hiến cho Trần gia chúng ta! Lão bà nương Ngô gia kia lại xé khế ước bán mình của Ngô Thất từ sớm, đúng là lòng không ở Trần gia!”
Ánh mắt ông ta trở nên u ám.
“Ông nội!”
Trần Thư Văn nói: “Chúng ta phải làm gì tiếp ?”
“Ngươi truyền tin ra bên ngoài, nói rằng Trần Kỳ bỏ nhà ra đi, đồng thời công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia, không còn mang họ Trần nữa.” Lão tộc trưởng nói: “Chính hắn muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta, chúng ta xóa tên hắn ra khỏi gia phả là chuyện thường tình.”
“Chúng ta vốn dĩ còn phải bày mưu để loại bỏ hắn, rốt cuộc, chúng ta mới là người làm tròn đạo lý.” Ông ta khẽ cười.
Trần Thư Văn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận