Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1002: (Phần 8) Gặp lại lần nữa (1)

Khoa Vũ nói: “Những nền văn minh hùng mạnh trong vũ trụ thường sẽ áp dụng biện pháp căn bản nhất để chiếm đoạt vùng lãnh thổ rộng lớn trong vũ trụ… chính là xâm nhập, rồi ăn mòn các nền văn minh yếu kém xung quanh.”
“Thông qua biện pháp này, các nền văn minh nhỏ bé sẽ trở nên càng ngày càng nghèo nàn, vô số người dân ở đó cũng bắt đầu nảy sinh khát vọng trở thành một phần của những nền văn minh hùng mạnh kia.”
“Nhờ đó, những nền văn minh hùng mạnh không cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng vẫn dễ dàng thôn tính từng nền văn minh nhỏ yếu.”
Khoa Vũ nói: “Nền văn minh Hoa Hương từng là nền văn minh trung cấp trong vũ trụ, với lãnh thổ vượt quá 150 thiên hà! Nhưng từ một nghìn năm trước, sinh mệnh Bản Nguyên duy nhất của nền văn minh Hoa Hương đột ngột qua đời, bọn họ không còn sinh mệnh Bản Nguyên nào khác, từ đó phát sinh tình trạng gián đoạn trong các thế hệ sinh mệnh Bản Nguyên.”
Hứa Cảnh Minh đã hiểu.
Một nền văn minh trung cấp trong vũ trụ nhất định phải có sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười trong lịch sử, cũng như ít nhất một sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9 có công năng duy trì bộ máy vận hành ở nơi đó trong thời kỳ bình thường!
Một khi tình trạng gián đoạn xảy ra trong các thế hệ sinh mệnh Bản Nguyên, thì cả nền văn minh sẽ rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo.
“Nền văn minh Khánh Phương lo lắng về sự xuất hiện của sinh mệnh Bản Nguyên trong nền văn minh Hoa Hương, cho nên bọn họ đẩy nhanh tốc độ xâm chiếm, từ đó thôn tính nền văn minh Hoa Hương chỉ trong mấy nghìn năm ngắn ngủi.”
Khoa Vũ lắc đầu: “Bởi vì tiến trình thôn tính này quá hung bạo và quá nhanh chóng, cho nên rất nhiều người của bộ tộc Hoa Hương vẫn còn muốn xây dựng lại nền văn minh quê hương của mình.”
“Đúng là quá nhanh chóng.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nếu chỉ trong mấy nghìn năm, tôi đoán rằng nền văn minh Hoa Hương khi đó vẫn còn có một vài sinh mệnh Bản Nguyên Tinh Không cấp 8.”
“Các nền văn minh hùng mạnh tốt nhất vẫn nên xâm nhập từ từ, khiến cho những nền văn minh nhỏ chủ động mong muốn được trở thành một phần của mình, thế là tự nhiên đã chiếm đoạt thành công rồi. Thà rằng kiên nhẫn chờ đợi vài chục nghìn năm, để cho những người ở thế hệ cũ hoàn toàn chết hẳn, thì thế hệ mới sẽ không còn muốn phản kháng nữa.”
Khoa Vũ nói: “Nhưng nền văn minh Hoa Hương có hơn 150 thiên hà, nếu như bọn họ có thể tự do phát triển, thì ắt hẳn sẽ sản sinh ra một sinh mệnh Bản Nguyên trẻ tuổi. Vì lẽ đó, nền văn minh Khánh Phương không dám đánh cược, cho nên mới gấp rút chia cắt nền văn minh Hoa Hương.”
“Nền văn minh Khánh Phương đã lôi kéo những gia tộc hùng mạnh, khiến cho các gia tộc này chủ động di cư vào lãnh thổ của mình, từ đó tạo ra phong trào di cư trong xã hội của nền văn minh Hoa Hương. Bên cạnh đó, bọn họ xâm nhập vào nền kinh tế, xâm nhập vào văn hóa tư tưởng của người dân… Còn mỗi khi gặp phải phần tử chống đối, bọn họ sẽ trực tiếp ám sát những người đó.”
Khoa Vũ nói: “Với đủ mọi cách thức được tiến hành song song với nhau, thì chỉ trong thời gian mấy nghìn năm, nền văn minh Khánh Phương đã thôn tính toàn bộ 150 thiên hà của nền văn minh Hoa Hương.”
Hứa Cảnh Minh lắng nghe.
Chuyện này rất phổ biến.
Tại sao một số nền văn minh lại sở hữu lãnh thổ vô cùng rộng lớn? Tại sao một số nền văn minh lại càng ngày càng nhỏ yếu?
Tại sao từng nền văn minh cấp cao đều chiếm một vực vũ trụ? Những nền văn minh nhỏ yếu khác trong vực vũ trụ đó đã đi đâu rồi?
Vì lẽ đó, Hứa Cảnh Minh cảm thấy bản thân vô cùng nhân từ khi chấp nhận thu mua hết thảy bảy thiên hà với cái giá rất cao.
Tất nhiên, hắn lựa chọn biện pháp thu mua này cũng bởi vì đây chính là con đường mở rộng lãnh thổ nhanh nhất! Nếu như muốn có lãnh thổ mà không muốn bỏ tiền ra, thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian!
“Nền văn minh Hoa Hương vừa giải tán không bao lâu, vậy nên rất nhiều người vẫn còn quyến luyến về quê hương của mình. Bọn họ đã thành lập bộ tộc Hoa Hương, dốc lòng tìm cách xây dựng lại nền văn minh.”
Khoa Vũ nói: “Rõ ràng, nền văn minh Khánh Phương không hề tán thành, thậm chí còn nổi giận trước chuyện này.”
“Bất kỳ người nào tham gia vào công cuộc xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương, thì đều sẽ bị rơi vào tầm ngắm của nền văn minh Khánh Phương.”
Khoa Vũ nói: “Tôi nghe nói rằng có kẻ trong bộ tộc Hoa Hương đã phản bội lại đồng hương, bí mật giao nộp danh sách những người mà hắn ta biết cho nền văn minh Khánh Phương, bao gồm cả Phong Ngữ Thanh và một số thành viên khác trong tập đoàn Phục Ma.”
“Vì vậy, nền văn minh Khánh Phương lập tức phái binh lính bắt tất cả những người đó đi.”
Khoa Vũ nói: “Anh cũng biết mà, nhóm người này vốn dĩ tới từ nền văn minh Khánh Phương, cũng như nằm dưới quyền tài phán của nền văn minh Khánh Phương, vậy nên tôi không có cách nào ngăn cản.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Dựa theo thủ đoạn trước giờ của nền văn minh Khánh Phương, những người này hầu như sẽ đều bị xử tử sau khi bị bắt đi thẩm vấn.”
Khoa Vũ nói: “Ngô Thất là sinh mệnh Tinh Không cấp 8, đương nhiên cũng xây dựng mạng lưới quan hệ khá rộng lớn trong mấy năm nay. Ông ta nhanh chóng biết về vụ bắt giữ này, bèn nghĩ đủ mọi cách để cứu mạng Phong Ngữ Thanh … thế nên cũng dính vào chuyện này.”
“Thật ra, Ngô Thất vẫn luôn giữ khoảng cách với Phong Ngữ Thanh.”
Khoa Vũ nói: “Bộ tộc Hoa Hương đã sớm muốn nhờ vả Ngô Thất, Phong Ngữ Thanh thậm chí còn tới cầu hôn Ngô Thất… nhưng Ngô Thất không muốn gia nhập vào bộ tộc Hoa Hương.”
“Về những điều đã xảy ra hàng trăm năm trước, thì anh đã biết đủ ngọn ngạnh.” Khoa Vũ nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Hắn nhờ lão đệ Khoa Vũ chiếu cố Thất thúc, vậy nên Khoa Vũ cũng thường xuyên báo tin về những gì Thất thúc trải qua cho hắn.
Chỉ là sau khi hắn bị ô nhiễm Cao Duy, hắn đã tạm thời cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận