Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 143: Nhiệt độ quảng bá (1)

Từng đợt sóng biển dập dìu vỗ vào bờ.
Thư ký Quách nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.”
Một âm thanh truyền ra từ trong phòng, cửa tự động bật mở.
“Cục trưởng.”
Thư ký Quách bước vào trong thì nhìn thấy cục trưởng Chu đang ngồi trước bàn làm việc, xem từng đoạn video phát lại trận đấu.
Thư ký Quách nói: “Vòng hai của giải đấu cúp Hỏa Chủng đã kết thúc, tám đội dẫn đầu cũng đã được quyết định. Công tác quảng bá trên các phương tiện truyền thông vẫn dựa theo quy tắc cũ sao?”
“Phương thức quảng bá trận đấu hay lăng xê cao thủ vẫn như cũ.”
Cục trưởng Chu mỉm cười nói: “Nhưng cậu cần phải biết cách linh hoạt, ví dụ, trong bốn trận đấu ngày mai, ba trận đầu tiên không gây nhiều tranh cãi, nhưng trận thứ tư lại khác! Cả hai đội đều rất ngang tài ngang sức… Đó là một chủ đề hay để toàn dân thảo luận. Cho nên cậu hãy mở rộng quảng bá cho trận thứ tư, đặc biệt là hai tuyển thủ Phương Ngu và Hứa Cảnh Minh, hãy nâng mức độ quảng bá của bọn họ lên cấp một.”
“Cấp một.”
Bí thư Quách kinh ngạc: “Hiện giờ chỉ có Lôi Vân Phóng là người được quảng bá ở cấp độ một. Nhiệt độ quảng bá cao như vậy, liệu có ảnh hưởng đến họ không? Hứa Cảnh Minh thì không sao, nhưng Phương Ngu chỉ mới hai mươi tuổi, nếu tâng bốc quá mức… tôi lo rằng…”
“Mức độ quảng bá của Liễu Hải là cấp đặc biệt, toàn dân đều biết đều biết đến ông ta.”
Cục trưởng Chu cười nói: “Nhưng tôi cũng không thấy ông ta bị ảnh hưởng gì cả. Đối với một cao thủ võ thuật, ngoại trừ sức mạnh và kỹ năng chiến đấu, thì tố chất tâm lý cũng rất quan trọng. Người nào dễ bị dư luận truyền thông lấn át tinh thần, thì tương tai không tiến được xa, trước sau gì cũng bị hủy hoại.”
“Đúng vậy.”
Thư ký Quách cung kính đáp lời.
“Trái Đất không còn nhiều thời gian nữa.”
Cục trưởng Chu nhẹ giọng nói: “Cho nên chúng ta cần phải nắm chắc thời gian, cố gắng hết sức bồi dưỡng ra một lứa cao thủ ưu tú. Phương pháp của Trung Quốc chúng ta có thể được xem là ôn hòa, phía Nhật Bản còn điên cuồng hơn gấp mười lần.”
“Tôi hiểu rồi.”
Bí thư Quách gật đầu: “Tôi sẽ lập tức bố trí đoàn đội quảng bá cho hai người này dựa theo mức độ quảng bá cấp một.”
Cục trưởng Chu gật đầu.

Vào sáng sớm, cả gia đình Hứa Cảnh Minh đang quây quần ăn bữa sáng cùng nhau. Sau khi trải qua một đêm chiến đấu trong thế giới ảo, bữa sáng chính là lúc mọi người có nhiều chủ đề để nói chuyện nhất.
“Cháu trai, phần thưởng của trận đấu hôm nay thật sự rất cao.”
Ông nội Hứa rất nhạy cảm với phần thưởng, thở dài nói: “Thi đấu một trận, phần thưởng hơn ngàn vạn.”
“Tiền tới tay thì cũng chỉ còn lại nhiều, hơn một phần tư một chút.”
Hứa Cảnh Minh nói rõ.
“Vẫn còn chê ít? Thằng nhóc này…”
Ông nội Hứa trừng mắt.
Lê Miểu Miểu ngồi một bên nói: “Bởi vì mọi người đã xem rất nhiều trận chiến cấp thần, cũng đã chứng kiến nhiều lối chơi tuyệt vời, muốn lấy tiền thưởng từ bọn họ càng ngày càng khó khăn! Cho dù đây là giải đấu cúp Hỏa Chủng, kể cả biểu hiện ưu tú vô cùng, nhưng rất hiếm ai có thể đạt được tiền thưởng trăm vạn tệ. Nhưng trong trận đấu ngày hôm qua, tiền thưởng của Cảnh Minh đã vượt quá ngàn vạn tệ, có lẽ đây là mốc tiền thưởng cao nhất kể từ đầu giải đấu cúp Hỏa Chủng tới nay. Khi Phương Ngu đánh bại Chu Nghệ, tiền thưởng của hắn hình như cũng hơn ba trăm vạn tệ.”
“Hắn là đồ ngốc.”
Ông nội Hứa lập tức nói: “Muốn có nhiều tiền thưởng thì phải khơi dậy được sự hào hứng của khán giả. Ví dụ như hôm qua cháu trai Cảnh Minh đã làm rất tốt, đối phó ba thành viên chiến đội Kim Bằng cùng một lúc, khiến cho độ hào hứng của khán giả không ngừng tăng lên, lúc sau lại giao đấu cùng Thiết Liên Vân … Người xem đủ độ hào hứng, tự nhiên sẽ gửi tiền thưởng.”
“Phương Ngu thì không giống vậy, ngay từ đầu không bùng nổ thực lực như thế.”
“Lúc hắn một chọi một với Chu Nghệ mới bùng nổ sức mạnh, một khi bùng nổ liền hung mãnh không thể tưởng tượng nổi, vô cùng bạo lực! Khán giả vẫn còn đang sững sờ thì hắn đã giết chết Chu Nghệ, giết xong thì trận chiến kết thúc, lúc đó bọn họ không còn cách nào gửi tiền thưởng nữa! Rất nhiều khán giả vẫn còn chưa kịp tỉnh táo, lấy lại phản ứng thì trận đấu đã kết thúc rồi.”
Ông nội Hứa lắc đầu: “Suy cho cùng, Phương Ngu không hiểu cách huy động tiền thưởng. Muốn có tiền thưởng thì phải khơi dậy cảm xúc của khán giả, đồng thời phải cho bọn họ thời gian để có thể điều tiết cảm xúc. Còn hắn vẫn chưa cho khán giả đủ thời gian điều tiết cảm xúc.”
Hứa Cảnh Minh giơ ngón tay cái lên.
Lê Miểu Miểu cũng kinh ngạc cảm thán nói: “Ông nội, cháu cũng thường phát sóng trực tiếp, nhưng cháu không nghĩ nhiều đến vậy.”
“Số lần cháu phát sóng trực tiếp còn không bằng số lẻ của ta.”
Ông nội Hứa lắc đầu: “Năm đó, mỗi ngày ta phát sóng trực tiếp ít nhất 5 giờ, quanh năm suốt tháng không ngừng nghỉ. Phát sóng trực tiếp nhiều năm như vậy, đây đều là kiến thức cơ bản. Đáng tiếc, ta không có tài nghệ khiên thương như cháu trai. Khiêm tốn mà nói, nếu ta lợi hại được như hắn… Phòng phát sóng trực tiếp của ta sẽ dễ dàng lên được top ba của nền tảng xem trực tuyến.”
“Đôi khi, không cần phải bộc phát tất cả thực lực vẫn có thể thu hút sự chú ý của khán giả.”
Ông nội Hứa nói: “Thậm chí còn phải cố tình diễn, tạo ra cục diện chiến đấu mà bản thân mong muốn, khiến khán giả hoàn toàn bùng nổ cảm xúc, khi ấy họ mới phấn khích.”
“Diễn?”
Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu thắc mắc.
“Hầu hết khán giả cũng biết là đang diễn, nhưng chỉ cần mình làm họ cảm thấy sung sướng, vui vẻ và sảng khoái là được, vậy nên họ mới thích xem phát sóng trực tiếp của mình.”
Ông nội Hứa nói: “Nói đơn giản…Khi phát sóng trực tiếp, bản thân chính là người biểu diễn, cho nên phải diễn được một màn đặc sắc, gây phấn khích. Dù là phẫn nộ hay gào thét, tất cả đều là diễn xuất. Chỉ cần diễn xuất tốt, người xem tất nhiên sẽ ủng hộ.”
Lê Miểu Miểu gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”
“Cháu không học được.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Võ thuật và chiến đấu với vũ khí lạnh mới là thứ mà cháu theo đuổi suốt đời.”
Ông nội Hứa nhìn Hứa Cảnh Minh: “Có thể đây chính là lý do tại sao cháu mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cái gọi là “theo đuổi suốt đời” không mang tính riêng biệ, cháu có thể vừa theo đuổi võ thuật, vừa nâng cao số lượng người xem trận đấu cùng một lúc.”
“Quá phiền phức.”
Hứa Cảnh Minh nghe xong thì nhíu mày.
“Có khi cũng không cần diễn, chỉ cần thay đổi phương thức chiến đấu một chút là đã có thể nâng cao lượng người theo dõi.”
Ông nội Hứa nói.
“Cháu không thiếu tiền.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Cũng không muốn lãng phí tâm tư, cháu hiện tại cũng chưa từng phát sóng trực tiếp.”
Đúng vậy.
Cháu trai cũng chưa từng phát sóng trực tiếp.
Ông nội Hứa bất đắc dĩ lắc đầu bước đi: “Tuyệt học phát sóng trực tiếp cả đời của ta, thế mà lại không có ai kế thừa, đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
(*tuyệt học: học đến cấp độ cao nhất)
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận