Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1250: (Phần 10) Trung tâm thế giới (2)

Đế quốc Ma Thử trong lòng đất.
“Còn một năm nữa là Đấu Trường Vạn Tộc thiên niên vạn chủng . Một con chuột khoác áo bào tro ngồi ở trên sô pha nhỏ, nhìn khung cảnh phồn hoa của trung tâm thế giới trên quang ảnh: “Mình giáng sinh ở Ma Thử tộc, đành phải hoàn toàn từ bỏ năm cuộc so tài đầu tiên! Một khi mình xuất đầu lộ diện.. thì rất có khả năng sẽ bị những chủng tộc cường đại kích sát “Mình trước hết cứ dốc lòng tu luyện năm ngàn năm, sau đó mới đánh thẳng vào hạng nhất vạn tộc. Ma thử thầm nghĩ. “Người sáng tạo ra thế giới vạn tộc là cố ý sao? Ném một cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba như mình đến Ma Thử tộc?” Cường giả Ma Thử tộc cũng rất cay cú.
Nếu xét về hình thể nhỏ, thì Ma Thử tộc đủ để lọt vào top năm trong vạn tộc, nhưng đương nhiên vẫn tốt hơn rất nhiều so với Nghĩ tộc.
Trên một vùng đồi núi hoang vu cằn cỗi.
Hứa Cảnh Minh đã khôi phục dáng vẻ chân thật của mình ở thế giới này – một thân hình cao lớn cường tráng hơn lúc trước, với mức độ bền dẻo vượt quá mức tưởng tượng.
“Phù”
Hứa Cảnh Minh hít sâu một hơi, tản mát khí tức trầm thấp đến mức đất rung trời chuyển.
“Hây!”
Hứa Cảnh Minh đột nhiên bật hơi, khí tức từ trong miệng liền phá vỡ ngăn cách không khí, xuyên qua khoảng cách vài dặm, đập vào một ngọn đồi cao hơn trăm mét. Bùm, cả ngọn đồi thành bột phấn, trông còn mịn hơn so với đất cát trên bờ biển.
“Tầng thứ bảy của Bát Phương Đồ, “cảnh giới Ngã Đạo”
“Chiến thắng nhân sinh, tu hành ngã đạo. Đạo, không phải là do ngộ ra, mà là tự tìm ra” Hứa Cảnh Minh khẽ nhíu mày.
“Mình lợi dụng sự ảo diệu của tâm linh để khai thác tiềm lực vô hạn của thân thể. Nhưng hơn ba trăm năm qua, mình càng ngày càng tiến bộ chậm chạp.
Hứa Cảnh Minh nhìn về phía đông nam, chính là phương hướng trung tâm thế giới Vạn Tộc – nơi diễn ra Đấu Trường Vạn Tộc.
“Ting.”
Đồng hồ bỗng nhiên reo lên.
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng chạm vào màn hình.
“Minh đại nhân” Giọng nói nhiệt tình của Vũ Dương Vi truyền đến: “Đám người chúng ta chuẩn bị đến “thành phố Trung Tâm Thế Giới”, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Các người đi trước đi, ta sẽ đến đó trước khi cuộc đấu bắt đầu” Hứa Cảnh Minh nói.
“Vậy khi Minh đại nhân đi đến thành phố Trung Tâm Thế Giới, chúng ta nhất định phải tụ họp lại với nhau! Ta đã sớm muốn gặp ngài, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội. Vũ Dương Vi nói.
“Ta cũng rất muốn gặp Minh đại nhân. Một giọng nói nhiệt tình khác vang lên.
“Minh, hẹn gặp lại ở thành phố Trung Tâm Thế Giới. Ảnh nói.Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Được, đến lúc đó sẽ gặp”
Sau khi kết thúc liên lạc, Hứa Cảnh Minh suy nghĩ: “Mình nên về nhà một chuyến, lần cuối cùng trở về đã hơn 50 năm trước rồi”
Tuy rằng hắn vẫn luôn lưu lạc và tu luyện ở bên ngoài trong thời gian qua, nhưng bởi vì tuổi thọ của cha mẹ tương đối có hạn, nên hắn vẫn sẽ về nhà theo tần suất vài chục năm một lần.
“Vù”
Ngay sau đó, một chiếc máy bay cỡ nhỏ bay tới và đáp xuống trước mặt Hứa Cảnh Minh.
“Về nhà” Hứa Cảnh Minh bước vào máy bay.
Hơn một tháng sau.
Chiếc máy bay trực tiếp bay đến thành phố Giang Hãn, thành phố thủ đô của “nước Đông Vân” thuộc bảy quốc gia Nhân tộc, và đáp xuống trong sân nhà của cha mẹ.
“Cảnh Minh, Cảnh Minh. Vợ chồng Cảnh Ngọc Long và Viên Ngọc đều chạy ra khỏi phòng, vui mừng mà hô to.
“Ba, mẹ” Hứa Cảnh Minh cười nói, nhưng khi thấy đứa bé mẹ Viên Ngọc đang ôm, thì lại có chút khó hiểu: “Đây là?”
“À, đây là em gái của con. Cảnh Ngọc Long nói.
“Đây là đứa thứ mấy?” Hứa Cảnh Minh chớp chớp mắt.
“Vợ chồng chúng ta đều khoẻ mạnh sống lâu, đương nhiên phải sinh nhiều con cái nhiều chút! Đây là đứa em thứ chín của con đó. Cảnh Ngọc Long nói.
Viên Ngọc bên cạnh cũng nói: “Con làm anh cả, nhưng cứ ra ngoài là biến mất vài chục năm! Chúng ta đương nhiên phải sinh thêm nhiều đứa nhỏ để đỡ buồn”
“Được rồi” Hứa Cảnh Minh không còn lời nào để nói.
Hắn không cưới vợ sinh con, cha mẹ không có cách nào khuyên bảo, thế nên bắt đầu sinh thay!
Nhờ vào công pháp luyện thể phù hợp, người cha đã đạt đến thực lực cấp 18, người mẹ cũng đạt đến thực lực cấp 15. Cả hai đều có tuổi thọ năm hoặc sáu trăm năm, mà hiện mới hơn 300 tuổi, quả thực là đang trong giai đoạn tráng niên.
“Lần này, con tính ở nhà bao lâu?” Viên Ngọc hỏi.
“Sẽ không lại nửa tháng đi” Cảnh Ngọc Long nhìn con trai.
Đứa con trai này luôn khiến bọn họ tự hào, nhưng hơn 200 năm qua, hắn chỉ trở về nhà có vài lần, mà mỗi lần cũng không quá một tháng.
“Lần này, con sẽ ở lại hơn nửa năm rồi mới đi? Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Cuối cùng cũng chịu ở lại lâu chút. Cảnh Ngọc Long cười nói, Viên Ngọc bên cạnh hỏi: “Lần này, con tính đi đâu?”
“Đến thành phố Trung Tâm Thế Giới” Hứa Cảnh Minh cũng không giấu: “Không phải Đấu Trường Vạn Tộc sắp phải tổ chức sao?”
“Đúng, ba và mẹ ngươi cũng có dự định đi tham quan cuộc đấu ngàn năm có một đó” Cảnh Ngọc Long cũng phấn khích đến mức hai mắt sáng rực: “Rất nhiều Nhân tộc cũng không được xem Đấu Trường Vạn Tộc nào trong cả cuộc đời. Mà cha và mẹ ngươi tu luyện công pháp luyện thể của ngươi, từ đó kéo dài tuổi thọ, thế nên mới có cơ hội xem Đấu Trường Vạn Tộc. Vì lẽ đó, chúng ta đương nhiên phải quan sát trực tiếp sự kiện trọng đại nhất của vạn tộc”
Đấu Trường Vạn Tộc có ý nghĩa phi phàm.
Trong thời gian tổ chức, ngay cả chiến tranh cũng phải tạm dừng, và tất cả các chủng tộc sẽ cùng nhau theo dõi trận thi đấu này.
“Được chính mắt quan sát cuộc đấu tranh tài của vạn tộc, chính là may mắn nhất cả đời chúng ta? Viên Ngọc ôm đứa bé cũng nói: “ Chúng ta chỉ còn một tiếc nuối duy nhất, chính là… không thể nhìn thấy bóng dáng của Nhân tộc ở Đấu Trường Vạn Tộc.
“Tổng cộng 300 người vượt qua cuộc sàng lọc và bước lên sân thi đấu chính thức. Cảnh Ngọc Long nói: “Thế giời này có rất nhiều chủng tộc cường đại, Nhân tộc không có cách nào bước lên sân thi đấu thì cũng là điều bình thường”
Hứa Cảnh Minh vừa mỉm cười vừa lắng nghe.
“Con trai, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé? Viên Ngọc nói.
“Được, cùng đi” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
1299 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận