Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 568: (Phần 5) Mua chuộc (4)

“Hạm trưởng Eyong cũng là một sinh mệnh tinh không cấp bảy, chắc hẳn anh cũng hiểu.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Sinh mệnh tinh không phải có niềm tin, một niềm tin vượt lên trên cuộc sống. Chỉ cần có thể trụ vững, thì mới có thể đốt cháy ánh sáng trong tâm hồn.”
Hạm trưởng Eyong nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Chắn chắn hạm trưởng Eyong sẽ hiểu niềm tin của tôi.” Ánh mắt Hứa Cảnh Minh lấp loé một tia sáng mờ nhạt, đó là niềm tin không thể lung lay dù cho thế giới có sụp đổ.
“Tôi hiểu rồi.”
Hạm trưởng Eyong gật đầu: “Thảo nào anh có thể trở thành sinh mệnh tinh không cấp bảy chỉ trong vòng hai năm, thật đáng ngưỡng mộ!”
Lúc này, hạm trưởng Eyong đã nhìn nhận được tình hình, dù hắn có nói thêm nữa cũng vô ích.
Hạm trưởng Eyong cũng sẽ không trở mặt! Trên hành tinh của nền văn minh Trái Đất này, chỉ Hứa Cảnh Minh, người đã nhận huân chương Xích Mông này, mới có thể khiến hắn ta duy trì các phép xã giao cơ bản.
“Vậy thì chúng ta tạm thời dừng lại ở đây.” Hạm trưởng Eyong đứng dậy, đại sứ Chivina cũng đứng lên theo.
Hai người họ nhanh chóng rời đi.
Hứa Cảnh Minh cũng đi theo, tiễn họ tới cửa lớn.
“Cảnh Minh, đàm phán thế nào rồi?” Cục trưởng Chu đi tới, hỏi, bọn họ không dám đứng chờ trong sảnh tiếp tân.
“Cục trưởng.”
Hứa Cảnh Minh gõ nhẹ vào cổ tay, trên màn hình xuất hiện một đoạn video, chiếu cảnh nói chuyện vừa rồi: “Tôi sẽ gửi cho ông video cuộc nói chuyện vừa rồi, ông có thể tự xem.”
Cục trưởng Chu gật đầu cười.
Trên thực tế, khi hai thủ lĩnh của sứ đoàn nền văn minh Hắc Nguyệt rời đi, chỉ cần nhìn vào biểu cảm của bọn họ, cục trưởng Chu đã đoán được kết quả của cuộc đàm phán.


Mạng lưới thế giới ảo.
Hạm trưởng Eyong liên lạc ông nội Cipolla lần nữa.
“Ông nội, đây là đoạn video khi cháu đi gặp Hứa Cảnh Minh.” Hạm trưởng Eyong gửi video cho ông nội, người máy thông minh của hắn ta đương nhiên ghi lại toàn bộ quá trình gặp gỡ.
Cipolla xem video và khẽ gật đầu: “Niềm tin? Không cần mua chuộc nữa. Ta sẽ bàn bạc với những người bạn già một chút rồi quyết định về phương án khai hoang nền văn minh Trái Đất.”
“Vâng.” Hạm trưởng Eyong trả lời.


Trong nhà.
“Đàm phán thế nào rồi?” Lê Miểu Miểu hỏi.
“May mắn có huân chương Xích Mông do tôn sứ Tiano tặng.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Đại sứ của nền văn minh Hắc Nguyệt và hạm trưởng Eyong cũng không ép buộc điều gì, họ chỉ cố gắng mua chuộc anh mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh hiểu rõ. một nền văn minh hùng mạnh, hắn chỉ là sinh mệnh tinh không giới hạn cấp tám, hắn không có khả năng ngăn chặn.
Thứ ngăn cản họ… là sức uy hiếp của tập đoàn Xích Mông!
“Chúng ta và cả toàn bộ người dân trên nền văn minh Trái Đất đều mang ơn tôn sứ Tiano.” Lê Miểu Miểu nói.
“Ừm.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Hứa Cảnh Minh cũng rất cảm động vì một người vĩ đại như vậy có thể coi hắn như bạn bè bằng vai phải lứa.
“Anh đến phòng giả lập trước.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Anh phải tranh thủ thời gian đi thăm dò vùng đất bí ẩn.”
Hứa Cảnh Minh nhanh chóng bước vào phòng ảo và lại lên mạng.
Hắn đã tỏ rõ thái độ, đương nhiên không cần xen vào phần đàm phán giữa nền văn minh Trái Đất và nền văn minh Hắc Nguyệt.
Điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này…
Chính là khám phá vùng đất bí ẩn!
….
…..
Vùng đất bí ẩn, hành tinh thứ tư.
Hứa Cảnh Minh mặc áo giáp mềm bên trong, mặc áo vải bên ngoài, đeo túi thương sau lưng, ngắm nhìn rừng trúc trước mặt.
“Cho dù mình là người nhận được huân chương Xích Mông, thì nền văn minh Hắc Nguyệt cũng sẽ không sợ mình.” Hứa Cảnh Minh từ chối lời mời hấp dẫn của nền văn minh Hắc Nguyệt, nhưng trong lòng cũng không thoải mái hơn là bao, ngược lại còn cảm thấy áp lực đè nặng.
“Chỉ cần thoả thuận hợp tác của bọn họ với nền văn minh Trái Đất đạt tới độ công bằng tối thiểu, ngay cả chỉ là công bằng ngoài mặt, vậy thì tập đoàn Xích Mông cũng sẽ không can thiệp vào.”
Hứa Cảnh Minh hiểu điều này.
Tập đoàn Xích Mông sẽ trao tặng huân chương Xích Mông cho những nhân viên có nhiều cống hiến và tặng cho khách hàng để tri ân.
Khi những người có huân chương trong tay gặp phải sự bất công cực lớn, tập đoàn Xích Mông mới ra mặt hỗ trợ! Trong các tranh chấp thương mại nói chung, tập đoàn Xích Mông sẽ không nhúng tay vào.
Cái gọi là sự bất công cực lớn… Có thể kể đến trường hợp mạng sống của bản thân và người thân bị tước đoạt, hoặc bị bắt giam oan sai, hoặc bị cưỡng đoạt gần hết tài sản,... Chỉ khi lâm vào tình cảnh như vậy, hắn mới có hy vọng tập đoàn Xích Mông sẽ ra mặt giúp đỡ.
“Duy trì sự công bằng bề mặt.”
Hứa Cảnh Minh bí mật nói: “Đây cũng là điều mà nền văn minh Trái Đất theo đuổi.”
Nếu ngay cả sự công bằng bề mặt cũng không có, đó mới thực sự là thảm họa.
“Bản thân là một nền văn minh mới, thì cho dù bị chèn ép hơn một nửa, nhưng chỉ cần có thể giữ lại được một chút thể diện cơ bản, thì như vậy cũng không tệ.” Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Như vậy đã rất tốt rồi.
Nếu không có luật pháp và quy định của Liên minh Nhân loại Vũ trụ, thì một nền văn minh hùng mạnh làm sao có thể đàm phán và ký hiệp ước với một nền văn minh mới, chứ không tùy tiện phái ra một phân đội nhỏ càn quét?
Phải có quy định và sức uy hiếp của tập đoàn Xích Mông… nền văn minh Trái Đất mới có thể giữ được thể diện cơ bản nhất trong lần đầu tiên hội nhập vào vũ trụ.
“Đây là thực tế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận