Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1231: (Phần 10) Tiện tay mà làm (1)

Trong đại sảnh trống trải.
Ba người Ma Cổ Thần Ý, tên mập cùng thiếu phụ đều ngã xuống đất, không cách nào động đậy tay chân.
“Chuyển tiền?” Tên mập cười nói: “Bang phái quản lý tài chính vô cùng nghiêm ngặt, bất kỳ số tiền thu chi cỡ lớn nào của đảo Ma Cổ đều phải trải qua nhiều lần xét duyệt! Nếu như muốn điều động tiền vốn từ tài khoản chính của bang phái, thì nhất định phải do bang chủ đích thân ủy quyền! Ba người chúng ta căn bản không thể chuyển quá nhiều tiền?
“Bang phái cũng phòng ngừa phản đồ âm thầm đào tiền vốn, cho nên cũng quản lý mọi hoạt động chuyển khoản vô cùng nghiêm ngặt. Ma Cổ Thần Ý giải thích: “ Chúng ta chỉ có thể chuyển được số tiền rất hạn chế.
Thiếu phụ cũng vội vàng gật đầu.
Số tiền mà bọn hắn có thể chuyển được, thực sự cũng có hạn.
Vả lại, bọn hắn đã vất vả nhiều năm như vậy, hiển nhiên cũng không cam tâm chuyển tiền dễ dàng như thế.
“Xem ra các ngươi không sợ chết nhỉ. Hứa Cảnh Minh cười khẽ.
“Không, không, không” Tên béo vội vàng: “Đại nhân có biết gia tộc Tấn Hoàng không?”
“Uy hiếp ta?” Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Ma Cổ Thần Ý giận dữ quát mắng đồng bọn: “Đại nhân cần gì phải để ý gia tộc Tấn Hoàng chứ? Tất cả khách quý ở khu vực đấu giá ban nãy, bởi vì chọc giận đại nhân, cho nên đều bị ngài ấy giết chết rồi đấy.
“Tất cả đều bị giết chết?” Tên béo, thiếu phụ không khỏi sửng sốt.
Tất cả các vị khách từ các thế lực khác nhau trong bảy quốc gia Nhân tộc đều bị giết sạch rồi?
Tên đeo mặt nạ này, quả thực là một tên điên mà.
Đối với một tên điên như hắn, toàn bộ thế lực của bảy quốc gia Nhân tộc còn chẳng đáng xá gì, một gia tộc Tấn Hoàng thì sao chứ?
Ma Cổ Thần Ý lập tức nịnh nọt Hứa Cảnh Minh: “Đại nhân, người phải biết rằng thế lực đằng sau bang Ma Cổ chính là gia tộc Tấn Hoàng’ – gia tộc lớn mạnh nhất nước Đông Vân. Nói cách khác, bang Ma Cổ chúng ta chỉ là một con chó của gia tộc Tấn Hoàng mà thôi”
“Vì cớ gì mà chính quyền nước Đông Vân một mực mặc kệ đảo Ma Cổ? Bọn họ cũng không phải không có năng lực quản lý, thế nhưng gia tộc Tấn Hoàng lại không cho bọn họ quản lý”
Ma Cổ Thần Ý giải thích: “Thu nhập của bang phái chúng ta nhìn có vẻ rất cao, nhưng phần lớn lợi nhuận mỗi năm đều phải giao cho gia tộc Tấn Hoàng”
“Gia tộc đứng đầu nước Đông Vân – gia tộc Tấn Hoàng?” Hứa Cảnh Minh đột nhiên nhìn ra bên ngoài: “ Xem ra gia tộc Tấn Hoàng cũng không tín nhiệm các ngươi, còn bố trí cao thủ ở trên hòn đảo này”
“Cao thủ của gia tộc Tấn Hoàng?” Ba người Ma Cổ Thần Ý, tên béo cùng thiếu phụ sững sờ.
Bọn họ là thành viên nòng cốt cấp cao của bang phái, đương nhiên biết kẻ thống trị tối cao của đảo là ai!
Đó là ông cụ đã về hưu dưỡng lão ấy.
“Ông ta tới rồi, ta đi giải quyết người này trước đã.
Hứa Cảnh Minh nói xong, liền biến mất khỏi sảnh.
“Tấn Hoàng Dịch chính là võ giả truyền thuyết cấp 20 từ 800 năm trước. Tính đến thời điểm hiện tại, ông ta chính là người đã đạt đến cấp độ mạnh nhất, nếu không muốn nói là đứng đầu trong bảy quốc gia Nhân tộc. Ma Cổ Thần Ý trầm giọng nói, “Cao thủ thần bí này vậy mà lại dám đi nghênh chiến Tấn Hoàng Dịch ư?”
“Dựa theo tin tức mới nhất, thực lực của Tấn Hoàng Dịch ước chừng là cấp 23. Thiếu phụ run sợ nói: “Ông ta ở đảo Ma Cổ, một mặt là trấn giữ đảo, mặt khác thực chất là dưỡng lão về hưu, dẫu sao cũng hơn chín trăm tuổi rồi”
“Kẻ thần bí này có chút điên rồi? Tên béo thầm nói, “Hắn ta vừa mới giết chết khách quý của bảy quốc gia Nhân tộc, bây giờ lại đi nghênh chiến Tấn Hoàng Dịch!”
Tấn Hoàng Dịch đội mũ trắng trên đầu, có vóc dáng gầy nhom và hơi còng lưng, nhưng thân hình lại trông có vẻ cao lớn, cùng với đôi mắt dường như mờ đục dưới đôi lông mày bạc trắng.
Ông ta hành tẩu trên đường phố với thân ảnh mơ hồ, chẳng mấy chốc đã buwosc đến khu vực bên trong hòn đảo Ma Cổ.
Gió đêm dịu mát, lá cây rơi bay.
Ông già tóc trắng đột nhiên dừng bước, một bóng người đeo mặt nạ gớm ghiếc lập tức xuất hiện phía trước.
“Thật là trẻ trung” Tấn Hoàng Dịch nở nụ cười, thở dài nói: “Mỗi lần cảm nhận được khí tức trẻ trung như vậy, ta lại có chút hoài niệm vẻ đẹp của thanh xuân, thậm chí còn nguyện ý sử dụng tất cả danh vọng hiện tại để đổi lấy thân thể trẻ trung khi xưa, đáng tiếc…là không thể “Thanh niên, ngươi trẻ tuổi như thế, tại sao không quý trọng bản thân, mà lại đến đảo Ma Cổ tự tìm đường chết?” Tấn Hoàng Dịch lắc đầu than thở.
Hứa Cảnh Minh nhìn ông ta: “Tấn Hoàng Dịch, ngươi tự tin lắm sao?”
“Nếu như ngươi cũng trải qua vô số trận chiến trong gần một nghìn năm, thì cũng sẽ đúc kết được sự tự tin vô địch” Tấn Hoàng Dịch để lộ một sự tự tin tuyệt đối trong mắt mình: “Vào năm 125 tuổi, ta đạt tới cấp độ truyền thuyết, 800 qua đi, ta đã gần như đạt tới đỉnh cao cực hạn của Nhân tộc”
“Gần như tới đỉnh cao cực hạn của Nhân tộc?” Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu, “Là cao bao nhiêu?”
Tấn Dịch Hoàng cười khẽ: “Đỉnh cao cực hạn này, không mấy ai trong cả nước Đông Vân có thể đạt được. Mà xét trong phạm bảy quốc gia Nhân tộc… Ta đây có lẽ không phải là kẻ mạnh nhất, nhưng cũng không ai có thể đánh bại được ta.
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận