Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 422: (Phần 4) Nhiệm vụ kết thúc (2)

Thường Y đọc xong, thần sắc vô cùng phức tạp, hắn cải trang thành đứa con thất lạc để bước vào Thường gia, quả thực đã làm tròn chữ hiếu bên giường Thường lão gia trong vòng mấy tháng, chiếm được trọn vẹn lòng tin của ông ta.
Dù hắn cực kỳ “hiếu thuận”, nhưng chung quy vẫn đang giả vờ.
Thế nhưng bản thân hắn có thể cảm nhận được, Thường lão gia đã vui vẻ đến nhường nào khi tìm được nhi tử trước lúc lâm chung.
“Ông ấy lo lắng ta không có kinh nghiệm, làm lụn bại gia nghiệp, thậm chí gặp phải họa lớn, cho nên mời một vị cao thủ loại một âm thầm bảo vệ ta, còn để lại ba khoản tiền vốn đổi đời?” Thường Y đọc thư liền biết đến ba địa điểm nào, đồng thời cũng biết rõ mật mã bằng chữ.
“Ông ấy còn tính đến trường hợp ta không có nơi nào để đi, cho nên đã sắp xếp nơi nương tựa đâu vào đấy? Người phụ thân này đối xử với ta thật là tốt!”
Tâm tình của Thường Y rất phức tạp.
Mấy tháng đó, hắn chỉ giả vờ hiếu thuận! Để giả vờ cho giống, hắn thậm chí tự thôi miên bản thân người trước mặt chính là phụ thân đã mất của mình!
Ngược lại, Thường lão gia cũng thực sự yêu thương đứa con trai này.
“Đối với Thường lão gia, tất cả mọi chuyện trong thế giới Huyết Vũ đều là thật.”
Thường Y cảm khái: “Phần lớn các cư dân bản địa đều là sinh mệnh hành tinh bị che giấu ký ức. Một đời người trong thế giới Huyết Vũ dài chưa đến trăm năm, nhưng tuổi thọ của sinh mệnh hành tinh cũng chưa đến hai trăm năm.”
Tựa như người bình thường, tuổi thọ trung bình là một trăm năm, nhưng thực tế sống được đến bảy mươi, tám mươi tuổi đã là khá tốt rồi.
Tương tự như vậy, sinh mệnh hành tinh cũng khó sống được tới hai trăm tuổi theo lý thuyết.
“Một sinh mệnh hành tinh có khả năng trải qua hai lần cuộc đời trong “Thế giới Huyết Vũ”, quãng đời còn lại chẳng còn bao nhiêu.”
Thường Y nhìn bức thư trong tay: “Cuộc đời trong “Thế giới Huyết Vũ” chiếm tời gần một nửa cuộc đời thật. Đối với Thường lão gia mà nói, đây đích thị là một cuộc đời thật.”
Thường Y cất thư. Trong mấy trăm năm sau khi người cha ở thực tế qua đời, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được tình thân một lần nữa trong thế giới Huyết Vũ.
...
...
Biệt phủ Thường gia.
Lúc này, các lãnh đạo to nhất trong bang Hoa Nguyệt và rất đông quân tinh nhuệ đều đã chạy tới đây, vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài xung quanh biệt phủ.
“Bang chủ.”
Đội trưởng đội Xích Nguyệt chỉ đường: “Thi thể của Phùng trưởng lão ở ngay đây.”
Lão giả tóc trắng lại gần, cúi xuống xem thử.
Phùng trưởng lão bị cụt một tay nằm ở đó đã được thu xếp sơ qua, vết máu trên cổ vẫn y nguyên, cánh tay bị chém cũng để ở bên cạnh.
“Cao thủ loại một đánh lén à?”
Lão giả tóc trắng nhìn về phía đội trưởng đội Xích Nguyệt.
“Đánh lén ạ.”
Đội trưởng đội Xích Nguyệt gật đầu: “Tên cao thủ loại một đó cải trang thành hộ vệ bình thường của Thường gia, sau đó tìm được cơ hội và đánh lén ở cự ly gần, cho nên mới giết được Phùng trưởng lão.”
Sắc mặt lão giả tóc trắng khá khó coi: “Thường công tử đâu rồi?”
“Thôi Đường chủ đang dẫn người đi truy lùng.”
Đội trưởng đội Xích Nguyệt nói.
Lúc này, từ phía đằng xa, Đường chủ Đường khẩu Phượng Hồ Thôi Tiểu Đao nhanh chóng chạy tới, cung kính nói: “Bang chủ! Trong lúc bọn ta bao vây, Thường Y đang trốn trong nhà, nhưng sau đó lại biến mất không chút tăm tích. Bọn ta phát hiện ra một địa đạo trong phòng, thông suốt đến một nhà dân bình thường khác. Trong lúc bọn ta bao vây chém giết ở đây, chắc hẳn Thường Y đã bỏ trốn bằng địa đạo từ lâu.”
“Bỏ trốn bằng địa đạo rồi sao?”
Sắc mặt của lão giả tóc trắng càng khó coi hơn: “Nói cách khác, chúng ta tổn thất Phùng trưởng lão và rất đông huynh đệ của đội Xích Nguyệt, nhưng vẫn không thể bắt nổi Thường Y sao?”
Hai người đội trưởng Xích Nguyệt và đường chủ Đường khẩu Phượng Hồ đều cúi đầu.
“Các ngươi dọn dẹp Thường gia một lượt, nhanh chóng xử lý thích đáng chuyện hậu sự cho các huynh đệ đã mất.”
Lão giả tóc trắng quả thực rất phẫn nộ khi biết số lượng thương vong đến như vậy, bao gồm một vị cao thủ loại một. Ông ta cảm thấy cực kỳ xót ruột, bởi vì điều này sẽ làm lung lay nền móng của cả bang Hoa Nguyệt.
Các đại bang phái cũng không thể bày trận mấy vạn người cùng một lúc, với hoàn cảnh đường phố, bọn họ chỉ có thể chém giết bằng lực lượng tinh nhuệ với quy mô nhỏ!
Thậm chí, các trận đánh nhau của các đại bang phái chủ yếu diễn ra giữa các cao thủ. Ví dụ như cao thủ loại một cầm đầu, cao thủ loại hai đóng vai phụ trợ, dẫn thêm cao thủ loại ba và một ít thành viên tinh nhuệ của bang, sau đó tiến hành “bắt giặc bắt kẻ cầm đầu”, xử lý trực tiếp thủ lĩnh của bang đối địch.
Đây mới là phương thức chiến đấu thường thấy giữa các đại bang phái.
Thành viên bình thường trong bang ư? Đứng trước các cao thủ đích thực, thực sự không hề có nghĩa lý gì.
Vậy mà bang Hoa Nguyệt lại bị tổn thất mất một trụ cột chân chính, chính là cao thủ loại một.
Sáng ngày hôm sau.
Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương và “Lữ tiên sinh” đã thay đổi ngoại hình hội họp với phía Thường Y công tử.
“Lữ huynh, ngoại hình lần này của huynh đẹp trai hơn trước nhiều.”
Hứa Cảnh Minh cười khen.
“Cũng tạm được.”
Mặt mũi tóc tai của Lữ tiên sinh cũng đổi khác, bộ dáng gầy còm hơn một chút, vũ khí cũng biến thành hai thanh loan đao. Ngay đến Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương cũng không nhận ra hắn ta, nhưng sau khi bọn họ trò chuyện mấy câu rồi cũng quen thuộc, bởi vì ánh mắt và giọng nói vẫn tương tự như Lữ tiên sinh trước đây.
Ba người nhóm Hứa Cảnh Minh bảo vệ một chiếc xe ngựa bình thường, mã phu ngồi trên khung xe. Mặt mũi, tóc tai của mã phu cũng có phần đổi khác, trang phục cũng được thay đổi.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới trước cửa quan nha!
Thường Y và Thanh Vũ cô nương xuống xe ngựa, vừa nhìn lập tức thấy ngay thân hình cao lớn của Trương lão gia, Trương Khuê.
Lúc này, Trương Khuê cũng có một nhóm người oai vệ đi theo sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận