Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 151: Cầm thương giết địch (1)

“Sức mạnh bắt đầu từ đôi chân! Sự đột phá của bộ pháp đã khiến cơ thể mình mạnh lên về mọi mặt. Khiên pháp và thương pháp đều mạnh lên.”
Hứa Cảnh Minh không cần nhìn vào bảng chiến lực cũng tự hiểu điều này. Thương pháp luôn cần phối hợp với bộ pháp, bộ pháp mạnh hơn có thể khiến thương pháp trở nên đáng sợ hơn nhiều.
Ở phía đối diện, Phương Ngu kinh ngạc nhìn Hứa Cảnh Minh: “Anh vừa rồi…”
Hứa Cảnh Minh nhìn Phương Ngu, càng nhìn càng thích ý.
Chính hắn đã giúp mình đột phá.
“Phương Ngu.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Cậu là một đối thủ đáng gờm.”
Phương Ngu sửng sốt một chút, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Để thể hiện sự tôn trọng đối với cậu.”
Hứa Cảnh Minh nhìn hắn: “Tôi sẽ dùng vũ khí mà tôi giỏi nhất để đánh bại cậu.”
Nói xong, Hứa Cảnh Minh ném song khiên trong tay ra.
Bang, bang, hai chiếc khiên đập xuống đất phát ra âm thanh đánh thẳng vào tim Phương Ngu, khiến hắn ta có chút bối rối.
Đồng thời Hứa Cảnh Minh lấy hai cây ngân thương đang đeo trên lưng ra, xoay người, két! Hai cây ngân thương chập vào nhau.
“ “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương, cười nói: “Xin chỉ giáo!”
……
……
“Đây là cái gì vậy???”
“Hứa Cảnh Minh đang làm gì vậy?”
Vô số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị kích thích đến cực hạn.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm ngồi trên sân khấu, ánh mắt có chút kinh ngạc, bình luận: “Hứa Cảnh Minh đã ném song khiên của mình đi.”
“Đúng vậy, “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh đã ném song khiên đi.”
Mắt nam khách mời Cận Phàm sáng lên, chăm chú theo dõi trận chiến: “Trận chiến này quả thực rất thú vị.”
Hành Phương và Dương Thanh Thước đều đứng ở bên kia chiến trường cổ đại, không tham gia vào trận chiến. Sau khi nhìn thấy Hứa Cảnh Minh vứt bỏ song khiên và lấy cây ngân thương ra, bọn họ lập tức trở nên hưng phấn.
“Thương pháp của anh Hứa mạnh hơn khiên pháp rất nhiều, trong cuộc so tài trước đây đã là tầng thứ ba rồi.”
Dương Thanh Thước vô cùng mong đợi nói.
Hai mắt của Hành Phương cũng trở nên nóng bỏng: “Lần so tài này cũng là lần đầu tiên lão Hứa dùng đến thương pháp trong giải đấu cúp Hỏa Chủng!”


Hứa Cảnh Minh cầm cây ngân thương trong tay, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Từ khi còn nhỏ, hắn đã được làm quen với ngân thương, luyện tập Lục Hợp Đại Thương, sau đó luyện đâm thương cản đòn. Vì vậy, ngày này qua năm khác, hắn nổi tiếng khắp cả nước trong đám thanh thiếu niên chỉ với một cây ngân thương. Năm mười tám tuổi, hắn trở thành thành viên chủ lực của đội tuyển quốc gia, đến năm hai mươi tuổi thì đạt đến đỉnh cao nhất trong sự nghiệp.
Sau khi chân bị gãy, tiền đồ bị hủy diệt, Hứa Cảnh Minh vẫn chưa từng từ bỏ cây ngân thương trong tay, ngược lại còn luyện thành thương pháp mạnh hơn trước kia. Vài năm sau, hắn tái xuất võ đài, khiến cho cả thế giới phải công nhận thương pháp của hắn nằm trong top 10 lịch sử.
Cảm giác cầm cán thương trong tay từ lâu đã ăn sâu vào tâm khảm của hắn.
Hắn luôn có chút tiếc hận trong lòng, vì trong thi đấu thực tế, đầu thương phải có hình cầu, có lớp đệm cách ly để bảo vệ tuyển thủ trong quá trình thi đấu.
Mãi đến khi thế giới ảo xuất hiện, hắn mới trải nghiệm cảm giác giết chết kẻ thù bằng một nhát thương.
“Cố làm ra vẻ huyền bí!”
Phương Ngu, người đang mặc một bộ giáp hạng nặng màu đen, dáng người cao to vạm vỡ, đang cầm một thanh phá thành kích (cây kích dài), nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh.
“Hứa Cảnh Minh, vứt bỏ khiên là chuyện ngu xuẩn nhất mà anh đã làm trong trận chiến này! Vì song khiên là vũ khí phòng thủ, nên anh mới có thể dễ dàng ngăn chặn kích pháp của tôi! Giờ anh chỉ sử dụng cây ngân thương, nếu muốn chống lại kích pháp của tôi thì sẽ khó khăn hơn gấp mười lần. Cả anh và tôi đều dùng binh khí dài, cây kích của tôi dài tới ba thước hai, dài hơn nhiều so với ngân thương của anh. Vũ khí càng dài thì càng mạnh, đạo lý cơ bản như vậy mà anh không biết biết sao?”
Thật ra trong lòng Phương Ngu đang cảm thấy bất an nên mới dùng lời nói để kích thích Hứa Cảnh Minh, hòng tìm ra lỗ hổng từ hắn.
“Vậy tôi thử một chút xem.”
Hứa Cảnh Minh vừa nói vừa di chuyển.
Vèo.
Hắn vừa di chuyển, bóng người đã trở nên mơ hồ, tiến tới trước mặt Phương Ngu.
Phương Ngu đứng tại chỗ, tập trung tinh thần ứng phó.
“Phù.”
Khoảng cách giữa Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đột nhiên thu hẹp lại. Với ưu thế chiều dài 60 cm của binh khí, cộng thêm tốc độ của Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu, tất cả chỉ còn là vấn đề trong chốc lát. Có lẽ chỉ có Lôi Vân Phóng, người có bộ pháp đệ nhất thế giới, mới bắt kịp tốc độ này, còn Phương Ngu thì không thể kịp.
“Vụt.”
Bóng người vụt qua, ngọn thương bắn ra như một con rồng!
Cây thương xoay tròn, tiến sát lại.
Phương Ngu vội vàng nhấc Phá Thành Kích lên, ‘keng’ một tiếng! Phương Ngu khó khăn lắm mới cản phá được đòn tấn công của cây ngân thương bằng một nửa đoạn sau của cây phá thành kích, điều này khiến tim hắn thắt lại.
“Sao có thể nhanh vậy được?”
“Sau khi đột phá bộ pháp, toàn thân cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều. Một khi ý niệm dâng lên, lực đạo từ chân bắt đầu dâng lên, tốc độ ra thương cũng nhanh hơn rất nhiều.”
Trong lòng Hứa Cảnh Minh mừng thầm: “Chỉ tùy tiện đâm thương đã có thể uy hiếp được Phương Ngu rồi.”
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thương pháp trong giải đấu tranh Hỏa Chủng!
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận