Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 628: (Phần 5) Đi đến thế giới Phục Ma (3)

“Mình đã chuẩn bị xong xuôi, đã đến lúc đi đến thế giới Phục Ma.”
Hứa Cảnh Minh khẽ ấn nhẹ, chọn thế giới Phục Ma.
Tạo tài khoản….
Xác nhận!
Khấu trừ 100 triệu xu vũ trụ!
“Địa điểm giáng sinh: thành An Phủ, châu Xích Vân, Khánh Quốc.” Hứa Cảnh Minh xác định nơi chốn.
“Tuổi tác 20, thân thể khỏe mạnh không có tàn tật.”
Loài người trong thế giới Phục Ma thường có tuổi thọ khoảng một trăm năm, Hứa Cảnh Minh cảm thấy độ tuổi 20 là vừa đủ, nếu quá nhỏ thì không có quyền tự do hoạt động, còn quá lớn thì…. chẳng có ý nghĩa gì.
“Chiều cao, cân nặng…”
Hứa Cảnh Minh lần lượt nhập dữ liệu, tiếp tục thu hẹp phạm vi lựa chọn.
“Nhập nhiều điều kiện như vậy, vậy mà vẫn có 19 lựa chọn?”
Hứa Cảnh Minh chọn bừa một người trong số đó.
“Xác định!”
“Giáng sinh tại thế giới Phục Ma!”
Hứa Cảnh Minh hóa thành một tia sáng, tiến vào thế giới Phục Ma.
Thế giới Phục Ma bao gồm chín đại đế quốc, mỗi đế quốc đều có diện tích bao la rộng lớn và cách nhau bởi những đại dương vô tận, dân số ở từng nơi đều tính theo đơn vị hàng tỷ.
Huyện Bạch, thành An Phủ, châu Xích Vân, Khánh Quốc.
Huyện Bạch là một thị trấn có khoảng 20, 30 nghìn cư dân, bầu không khí tại nơi đây kha khá phồn thịnh. Trong huyện, Trần gia là một hộ gia đình kinh doanh dược liệu suốt cả trăm năm nay, có thể được xem như là gia tộc thâm căn cố đế tại nơi này.
Bên trong dinh thự của Trần gia, tại một khoảng sân nhỏ.
Đại thiếu gia của nhị phòng Trần gia, “Trần Kỳ” đang ngồi bất động ở một góc, nước mắt rưng rưng.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi cút khỏi Trần gia cho ta!”
“Ngươi lớn đến nhường này, vậy mà không có chút phấn đấu cầu tiến gì cả! Từ ngày mai, ngươi ra ngoài để xông xáo thiên hạ, nếu không làm nên trò trống gì thì đừng về đây!”
“Bạc của mẹ để lại cho ta đâu? Cha đưa cho ta, ta lập tức ra ngoài xông xáo!”
“Mẹ ngươi cho ngươi? Nếu ta đưa hết cho ngươi, ngươi nhất định sẽ tiêu sài bằng sạch! Nếu ngươi là kẻ có chút tiền đồ, thì ta đã cho ngươi một chút bạc. Nhưng ngươi vốn dĩ không biết phấn đấu dành dụm, cho ngươi thì cũng chỉ lãng phí vô ích!”
“Lúc ta vừa tròn tám tuổi, mẹ đã để lại bạc cho ta trước khi mất!”
“Của mẹ cũng là của cha! Trần Kỳ, ngươi nghe cho rõ, những gì ta đưa cho ngươi thì mới là của ngươi! Nếu ta không cho ngươi, thì ngươi không có cái gì cả!”
“Chỉ có một trăm lượng bạc, ngươi muốn ta phải ra ngoài rồi tự sinh tự diệt sao? Không làm nên trò trống gì thì không được về? Ai lại không biết thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm, biết bao nhiêu người chết mỗi năm? Cha, ngươi là cha của ta, sao ngươi lại như thế?”
“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, chờ đến sau này, ngươi sẽ hiểu được khổ tâm của cha!”
“Cha, ta thực sự rất kinh tởm bộ dáng này của ngươi! Ngươi lấy bạc trong tộc, lấy của hồi môn của mẹ để sống lãng phí xa hoa thì thôi đi. Nhưng ngay cả tiền tài mà mẹ để lại cho ta trước khi chết… ngươi cũng chỉ muốn độc chiếm! Ngươi để ta ra ngoài tự sinh tự diệt, vậy mà còn nói là tốt cho con? Sao ngươi không ra ngoài thành, sao không tự sinh tự diệt?”
“Ngươi ngỗ ngược sao?!”
Bốp!
Trần Kỳ ngồi ở đó, đoạn đối thoại trước đó với cha ruột liên tục lặp lại trong đầu hắn.
Hắn không quan tâm đến cú tát thấu trời kia, nhưng người thân duy nhất của hắn trên đời này – cha ruột “Trần Thế An” – lại đối xử tàn nhẫn với hắn đến nhường này, khiến hắn cảm thấy vô cùng tổn thương.
Người thân duy nhất, cha ruột của hắn!
Năm hắn tám tuổi, mẹ hắn qua đời, sau đó cha cười vợ hai, sinh ra em trai em gái.
Vì sợ cha ruột giận dữ, sợ mẹ kế không vui, Trần Kỳ vẫn luôn hành xử cẩn trọng khi ở nhà.
Trong hoàn cảnh này, hắn từ từ trưởng thành đến 20 tuổi, rốt cuộc lại bị cha bức hại rồi đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ, ta thật sự rất nhớ ngươi!”
Trần Kỳ ngồi ở đó, nước mắt chảy dài.
Trong lúc im lặng, một luồng ý thức giáng xuống.
Trần Kỳ hơi sửng sốt, ngồi một lát nử rồi mới lau nước mắt trên mặt.
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được ký ức của Trần Kỳ, nhanh chóng biết được mọi chuyện: “Ông ta dám nuốt trọn chút tiền mà vợ trước để lại cho con trai trước khi chết, sau đó còn ép buộc hắn ra khỏi nhà? Đúng là vô sỉ!”
“Mình tới thế giới Phục Ma rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn bốn phía: “Mọi thứ bắt đầu từ Trần gia ở huyện Bạch.”
Trong một căn nhà lớn tại Trần gia.
Lão tộc trưởng Trần gia ngồi trên cao, mắt tam giác nhướng lên nhìn Trần Thế An.
“Đại bá!” Trần Thế An cười nói.
“Ngươi đã đuổi đứa con lớn Trần Kỳ chưa?” Lão tộc trưởng lạnh lùng nói.
“Ngươi chờ đến ngày mai, ta lập tức đuổi hắn ra ngoài!” Trần Thế An nói ngay.
Lão tộc trưởng gật đầu: “Ngô gia, nhà cậu của Trần Kỳ đã gây ra họa lớn, người vào tù người chạy trốn… Trần gia chúng ta tích luỹ hàng trăm năm mới có gia nghiệp như thế, chúng ta không thể liên lụy bởi Ngô gia, cần phải giữ khoảng cách.”
“Ta hiểu mà, hiểu mà.” Trần Thế An gật đầu.
“Ừ, ta biết Thế An ngươi là đứa cháu ngoan.” Lão tộc trưởng gật đầu: “Trước trưa ngày mai, ta không muốn nhìn thấy tên Trần Kỳ kia nữa. Ngay tối mai, ta sẽ tập trung toàn bộ người trong nhà ở từ đường, xóa bỏ cái tên Trần Kỳ ra khỏi gia phả!”
“Đúng đúng!”
Trần Thế An gật đầu: “Chúng ta không thể vì một Trần Kỳ mà làm hại Trần gia được!”
——
Lời của tác giả: Mở đầu của thế giới mới diễn ra khá chậm rãi, mọi người thứ lỗi cho!
Bạn cần đăng nhập để bình luận