Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1234: (Phần 10) Một đồng bạn khác (1)

Trung tâm giám sát trên đảo Ma Cổ đã bị phá hư, ba nhân vật cốt cán cao cấp đều đã mất mạng, đám đạo tặc cũng trở nên hoảng loạn nhất thời.
“Du Phong”
Hứa Cảnh Minh đi trên con đường vắng vẻ bên trong hòn đảo, phảng phất như đang tản bộ trong vườn hoa sau nhà mình, chỉ là hắn tản bộ với tốc độ rất nhanh, mỗi một bước đều là hơn trăm mét.
Nếu như không có camera giám sát, thì dựa vào thực lực hiện tại, Hứa Cảnh Minh có thể lặng lẽ đi đến một khu dân cư trên hòn đảo.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Du Phong đứng ở trên ban công rồi nhìn về phía xa, có thể thấy được một số thành viên băng đảng trong tiểu khu đều khẩn cấp chạy đến nơi xa: “Đám thành viên băng đảng tuần tra tiểu khu lại hoang mang rối loạn bỏ chạy,cộng thêm tiếng động âm vang vừa rồi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một quyền trước đó của Hứa Cảnh Minh đã đập nát trung tâm giám sát, động tĩnh vô cùng lớn.
“Đảo Ma Cổ hoạt động ổn định nhiều năm như vậy, ngay cả chính quyền nước Đông Vân cũng không có biện pháp với nơi này, thì hẳn là sẽ không xảy ra sự cố lớn nào đâu? Du Phong đi trở về phòng, không hề hay biết đảo Ma Cổ đang gặp phải rắc rối lớn chưa từng có vì bản thân hắn ta.
“Mình đã phân tán tất cả tiền vốn của công ty, trước tiên sẽ trốn trên đảo Ma Cổ trong vòng một năm, sau đó sẽ ra nước ngoài để hưởng lạc cả đời này” Du Phong ngồi ở ghế, có chút suy tư: “Đảo Ma Cổ là một nơi rất an toàn, có đủ loại thú vui hưởng lạc, thế nhưng lại quá đắt đỏ! Chi phí bảo hộ hàng năm ở nơi này cũng đã mười triệu. “Du Phong” Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Du Phong vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn thấy một bóng người mờ nhạt đứng trên ban công.
“Ngươi, ngươi…” Du Phong lập tức nói: “Người anh em này, chúng ta hiện đang ở trên đảo, không thể giết hại lẫn nhau”
Hắn ta còn nghĩ rằng đối phương cũng là tội phạm đào tẩu trên đảo.
“Ngươi còn nhớ rõ cái tên Cảnh Ngọc Long không?” Bóng người trên ban công nói.
Du Phong lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Cảnh Ngọc Long?
Hiện tại bản thân đã bên trong đảo Ma Cổ, Cảnh Ngọc Long vẫn có thể phái người tới đối phó mình? Du Phong bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, hắn thống khổ che ngực, sau đó nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất.
Hứa Cảnh Minh bước ra khỏi ban công, nhìn Du Phong đã ngã xuống đang dần dần mất đi sự sống.
“Khi mới giáng lâm đến thế giới này, ta chỉ muốn an an ổn ổn tu luyện, không muốn rêu rao, không muốn gây chuyện. Tuy nhiên, ngươi chính là người đã ép buộc ta phải ra tay” Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng lắc đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.
Hứa Cảnh Minh bước đi trên hòn đảo, cảm ứng cực kỳ rõ ràng tất cả mọi thứ trong vòng phạm vi mười dặm xung quanh, càng ra bên ngoài thì càng mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể thấy được rất nhiều “tội ác” của toàn bộ hòn đảo, từ đó cũng trở nên chướng mắt lạnh lẽo mấy phần.
“Ngươi là ai?”
“Đứng lại.
Bên ngoài một tòa kiến trúc, một đám đạo tặc được trang bị hoàn mỹ với vũ khí laser trong tay tức giận mắng nhiếc Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, nhẹ giọng nói: “Một lũ cặn bã”
Sóng âm từ lời nói của hắn thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng vô thanh vô tức đánh thẳng vào thân thể đám đạo tặc này. Từng đám đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cảm giác thân thể chính mình giống như một quả bom không thể áp chế, cuối cùng đồng loạt nổ tan “bùm”
“bùm”
“bùm”, phảng phất như đống dưa hấu vỡ tung tóe khắp nơi. “Ngăn hắn lại”
“Có kẻ địch xâm lấn. Bên trong tòa kiến trúc này cũng là một đống hỗn loạn.
Hứa Cảnh Minh vượt qua khoảng cách mấy chục mét trong một bước đi, xuất hiện ở phía trước tòa kiến trúc, sau đó lập tức tung một quyền sấm sét lên vách tường của kiến trúc.
Ầm!
Dưới lực trùng kích từ cỗ lực lượng được khống chế tinh diệu, phần trước toà kiến trúc sụp đổ như cát sỏi, phần sau lại hoàn hảo không tổn hại. Bên cạnh đó, dao động từ nắm đấm truyền vào trong kiến trúc, vô số đạo tặc cũng không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào bằng mắt thường, thì đã hứng trọn quyền kình vô hình! Mỗi người bắt đầu vặn vẹo toàn thân, đổ máu thất khiếu, chết thảm ngay tại chỗ.
“Có võ giả lợi hại.
“Chạy mau lên. Đám đạo tặc may mắn sống sót hoàn toàn không có suy nghĩ muốn phản kháng.
Hứa Cảnh Minh tiếp tục đi vào bên trong, tùy tiện búng tay vài cái, tạo ra từng sợi từng sợi gió mỏng manh, giết chết một đám đạo tặc còn sót trong bang Ma Cổ.
Trong một số nhà tù của nửa sau tòa kiến trúc, rất nhiều người dân bị giam giữ, bao gồm cả trẻ em, phụ nữ và thanh niên, đềuđang nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt lo lắng và kinh hoàng.
“Mẹ ơi, người đó đến cứu chúng ta sao?” Một đứa trẻ ôm lấy chân của người phụ nữ, nhỏ giọng hỏi.
Người phụ nữ lập tức che miệng đứa nhỏ lại.
Hứa Cảnh Minh liếc mắt nhìn những người này một cái, quay đầu bỏ đi.
“Nếu như bây giờ thả những người này ra ngoài, thì bọn họ sẽ phân tán loạn xạ, gặp phải đạo tặc rồi bỏ mạng”
Hứa Cảnh Minh tiếp tục phá hủy những nơi đầy tội ác trên đảo Ma Cổ, cũng phá hủy hết tất cả hệ thống vũ khí phòng thủ của đảo Ma Cổ.
“Thứ có tính chất răn đe nhất trên đảo Ma Cổ chính là hệ thống vũ khí phòng thủ. Lúc trước, Hứa Cảnh Minh chỉ mới phá hủy trung tâm giám sát, hiện giờ, hắn lại tùy ý phá hủy những vũ khí suốt dọc đường đi.
1182 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận