Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1006: (Phần 8) Con ngươi Hư Uyên (1)

Những tù nhân đã bị giam giữ ở đây đều mang tội nghiệt nặng nề, hơn nữa còn sở hữu thực lực hơn người.
Trong một căn ngục tù, cô gái tóc bạc lẳng lặng ngồi dựa vào tường.
“Nền văn minh Khánh Phương quá mạnh.” Cô gái tóc bạc thầm nghĩ: “Bởi vì tầm ảnh hưởng của nền văn minh Khánh Phương, cho nên không một liên minh sao nào chịu giúp mình và đồng hương. Tuy nhiên, ngay cả khi thế lực nào đó chịu tiếp nhận chúng ta, thì nền văn minh Khánh Phương cũng sẽ nghĩ cách hủy diệt nền văn minh mới mà cả bộ tộc vừa xây dựng.”
Cô gái tóc bạc cảm thấy đau đớn vô cùng, bởi lẽ, nền văn minh Khánh Phương sẽ không bao giờ cho phép cô ta và đồng hương xây dựng nên nền văn minh Hoa Hương một lần nữa.
Nền văn minh Khánh Phương đã từng tiến hành vô số thủ đoạn nhằm hoàn toàn nuốt chửng tất cả những dấu vết của nền văn minh Hoa Hương, thế nên bọn họ sẽ không để bộ tộc Hoa Hương xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương.
Chỉ cần bọn họ phát hiện bất kỳ kẻ làm loạn nào, thì nhất định sẽ không nương tay.
Với lãnh thổ lên đến gần 9000 thiên hà, nền văn minh Khánh Phương thực sự quá mạnh!
Cô gái tóc bạc càng suy nghĩ, càng không thấy được hy vọng thành công!
“Két!”
Cánh cửa ngục tù tự động mở ra.
Cô gái tóc bạc nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, một người máy thông minh đi tới cửa ngục tù rồi nói: “Phong Ngữ Thanh, cô đã được ân xá, lấy lại tự do.”
….
Phong Ngữ Thanh xách hành lý ra bên ngoài nhà tù trọng hình Ô Nha, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mang, cảm nhận từng đợt gió hiu hiu phả vào mặt.
“Nền văn minh Khánh Phương luôn muốn nghiền ép tất cả những kẻ phản loạn, tại sao bọn họ lại đặc xá cho mình?” Trong lòng Phong Ngữ Thanh không khỏi hoang mang.
“Phong Ngữ Thanh.”
Một nhóm binh lính xuất hiện cùng với tiếng gọi, Phong Ngữ Thanh có chút nghi hoặc nhìn những người này.
“Phong Ngữ Thanh, mời cô đọc xem thông báo mới nhất của nền văn minh Khánh Phương.” Viên sĩ quan đứng đầu nhóm người này mỉm cười nói.
“Thông báo của nền văn minh Khánh Phương?” Phong Ngữ Thanh lập tức nhấp vào quang ảnh, nhìn thấy thông báo của nền văn minh: “Nghị quyết của Nghị viện tối cao trong nền văn minh Khánh Phương về ngôi sao Hoa Hương”.
Theo lời đề xuất của nghị viên Phong Ngữ Thanh và sự biểu quyết nhất trí của Nghị viện tối cao trong nền văn minh Khánh Phương, toàn thể người dân của bộ tộc Hoa Hương có thể tự do lựa chọn di chuyển tới “ngôi sao Hoa Hương” thuộc “vực vũ trụ Mẫu Hà”, trở thành cư dân vĩnh trú của ngôi sao Hoa Hương. Bên cạnh đó, nền văn minh Khánh Phương sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí di cư, hộ tống người dân của bộ tộc Hoa Hương tới ngôi sao Hoa Hương”.
“Chuyện này…” Phong Ngữ Thanh sững sờ nhìn bản thông báo này của nền văn minh.
“Ngôi sao Hoa Hương mới ở một vực vũ trụ khác?”
Phong Ngữ Thanh nhìn viên sĩ quan trước mặt: “Nền văn minh Khánh Phương cho phép chúng tôi xây dựng lại nền văn minh quê hương sao?”
“Đúng vậy, nghị viên Phong Ngữ Thanh.” Viên sĩ quan gật đầu.
“Nghị viên Phong Ngữ Thanh?”
Phong Ngữ Thanh thắc mắc: “Tôi trở thành nghị viên từ khi nào vậy?”
“Dưới sự tiến cử của nghị trưởng Lam Thác Uy, Nghị viện tối cao đã đồng lòng nhất trí cho cô trở thành nghị viên thứ 3928 của Nghị viện tối cao nền văn minh Khánh Phương.”
Viên sĩ quan mỉm cười, nói: “Nghị viên Phong Ngữ Thanh, cô có lẽ sẽ không phản đối việc xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương đâu đúng không?”
“Tôi không phản đối.”
Phong Ngữ Thanh hết sức thắc mắc: “Nhưng tất cả những chuyện này…”
“Về tình hình cụ thể chi tiết, cô có thể hỏi người bạn tên là Ngô Thất của cô.” Viên sĩ quan mỉm cười nói.
Khi hai người Lam Thác Uy và Thác Minh gặp Hứa Cảnh Minh, Ngô Thất cũng có mặt ở ngay bên cạnh. Đám người Lam Thác Uy đương nhiên sẽ điều tra thông tin về Ngô Thất, lập tức biết được mối quan hệ giữa Ngô Thất và Phong Ngữ Thanh trong những năm qua.
“Hỏi A Thất?”
Phong Ngữ Thanh cũng không xa lạ gì Ngô Thất, hơn nữa còn rất thân thiết với ông ta, nhưng cũng vì vậy mà cô ta càng bối rối hơn: “Mặc dù A Thất rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một sinh mệnh Tinh Không cấp 8, hoàn toàn không là gì so với nền văn minh Khánh Phương.”
Nền văn minh Khánh Phương là thế lực văn minh khổng lồ với hơn hai trăm sinh mệnh Bản Nguyên.
Ngay cả khi người phụ trách của tập đoàn Phục Ma là “Khoa Vũ” đã đích thân ra mặt giảng hòa, nhưng Ngô Thất vẫn bị giáng chức.
“Ting.”
Có cuộc gọi tới.
Một ông cụ xuất hiện trên quang ảnh trước mặt Phong Ngữ Thanh, cực kỳ kích động: “Tiểu nha đầu Phong gia, cháu đã làm như thế nào mà nền văn minh Khánh Phương chủ động hỗ trợ chúng ta xây dựng lại nền văn minh quê hương vậy?”
“Lão Vũ, ngày mai cháu sẽ kể lại nguyên do cho mọi người vào mạng thế giới ảo.” Phong Ngữ Thanh nói, suy cho cùng, cô ấy hiện giờ vẫn chưa biết nguyên nhân gốc rễ của chuyện này.
“Được.”
Ông lão kích động: “Ta cũng không ngờ mình còn có thể nhìn thấy ngày nền văn minh Hoa Hương được khôi phục trở lại trước khi qua đời! Ha ha ha, tiểu gia đầu Phong gia con làm khá lắm, ha ha ha…”
Phong Ngữ Thanh cũng nở nụ cười.
Rất đông đảo người dân của bộ tộc Hoa Hương mong chờ ngày này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận