Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 415: (Phần 4) Cao thủ cấp một (1)

“Bảo quan nha đóng cửa một ngày sao?”
Nam tử áo xám có phần giật mình.
“Nếu để cho hắn bán được thì tài sản của Thường gia sẽ biến thành ngân phiếu hết! Ngân phiếu của tiền trang không có mật mã bằng chữ thì không thể lấy được tiền, bang Hoa Nguyệt chúng ta sẽ chẳng kiếm chác được gì hết! Đến lúc đó, chúng ta chính là trò cười cho thiên hạ.”
Lão giả tóc trắng dặn dò: “Đi đi, bảo quan nha đóng cửa một ngày, lão Hầu ở quan nha sẽ nể mặt ta thôi!”
“Rõ!”
Nam tử áo xám tuân mệnh, cấp tốc rời đi.
Lão giả tóc trắng đứng tại chỗ, sắc mặt sầm xuống, mở miệng nói: “Mời Phùng trưởng lão tới.”
Một thuộc hạ ở đằng xa lập tức tuân mệnh, đi mời người
Rất nhanh, một nam nhân trung niên gầy còm xuất hiện, ánh mắt của người này âm u lạnh lùng vô cùng, đến khi nhìn thấy lão giả tóc trắng thì mới hơi mỉm cười một chút: “Lão già đầu bạc, tìm ta có chuyện gì không?”
“Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi.”
Lão giả tóc trắng có chút khó chịu, nói: “Một ngàn lượng bạc! Ngươi dẫn 500 người của đội Xích Nguyệt, đồng thời bảo với Đường khẩu Phượng Hồ bố trí thêm 500 quân tinh nhuệ khác! Tối nay, 1000 người các ngươi lập tức hành động, san bằng Thường gia kia cho ta. Ta muốn dân chúng thành Lan Nguyệt phải biết rằng, kẻ đắc tội bang Hoa Nguyệt của ta là phải chết!”
Nam nhân trung niên gầy còm nghe vậy mới hài lòng: “Đồng ý sớm đi có phải xong rồi không.”
“Ta tiếc một ngàn lượng bạc.”
Lão giả tóc trắng lắc đầu: “Thôn tính Thường gia xong, ta còn phải chia phần cho phía Vu thống lĩnh và quan phủ nữa, số bạc tới tay bang Hoa Nguyệt chúng ta tổng cộng được bao nhiêu? Tính tổng trước sau, chúng ta tổn thất rất nhiều huynh đệ như vậy, lại còn phải tốn tiền trợ cấp nữa.”
Nam nhân trung niên gầy còm cười nói: “Thường gia có thể giết được Đổng Hiệu, thực lực không hề yếu nhược, ta dẫn người tới đó thì cũng phải chịu nhiều rủi ro! Bị thương hoặc bị giết chết, tất cả đều là chuyện có thể xảy ra! Một ngàn lượng bạc xem như là một các giá rất hợp lý.”
“Được được được.”
Lão giả tóc trắng nói: “Ta sẽ bảo đội ngũ Xích Nguyệt và Đường khẩu Phượng Hồ nhanh chóng chuẩn bị. Sau bữa cơm tối hôm nay, các ngươi lập tức hành động.”
“Được.”
Nam nhân trung niên gầy còm gật đầu, nhất định phải mang theo đủ nhiều quân tinh nhuệ, hắn ta mới đồng ý đứng ra chỉ huy.
Thực lực càng cao, địa vị càng cao, thì càng yêu quý mạng sống.
Mạng sống chỉ có một mà thôi!
Mỗi lần mạo hiểm, không nhận được phần thưởng xứng đáng, hắn ta sẽ không ra tay.
Nhìn vị Phùng trưởng lão này rời đi, lão giả tóc trắng khẽ gật đầu: “Thực lực của Phùng trưởng lão đã đạt tới cảnh giới cấp một từ lâu, cộng thêm đội ngũ Xích Nguyệt bao gồm năm cao thủ cấp hai, hơn mười cao thủ cấp ba và gần ngàn quân tinh nhuệ lót đường, bọn họ có thể dễ dàng đè bẹp Thường gia.”
Với tư cách là bang chủ bang Hoa Nguyệt, ông ta thích đè bẹp đối thủ bằng ưu thế tuyệt đối.
Cao thủ cấp một… chắc chắn là nhân vật đáng gờm ở thành Lan Nguyệt, số lượng ít ỏi hơn “cao thủ cấp hai” rất nhiều, và hơn hết, bọn họ sẽ không tùy tiện ra tay.
Thường Y công tử và Lã lão gia đang thực hiện thủ tục sang tên đổi chủ.
“Mười ba cửa hàng gạo, ba quán rượu, Thường công tử quả là cực kỳ bạo tay.”
Người của quan nha đang làm thủ tục, nhưng thấy vậy cũng không khỏi trầm trồ.
Thường Y mỉm cười.
Đúng vậy, mười ba cửa hàng gạo, ba quán rượu hắn đều bán hết cho Lã lão gia.
Trong thời gian hơn một tháng, hắn đã đi gặp không ít nhân vật có máu mặt trong thành, lần nào cũng rao bán nhiều gia sản cùng một lúc. Sau khi đàm phán xong xuôi, Thường Y hẹn với hai nhà khác để tiến hành sang tên đổi chủ vào cùng một ngày. Mục đích là để bang Hoa Nguyệt không kịp trở tay.
Bán cửa hàng gạo, quán rượu cho Lã lão gia.
Bán sòng bạc, nhà tổ cho Trương lão gia.
Trong ngày hôm nay, tất cả sẽ bán xong xuôi hết!
“Thường công tử đã có dự định sau này chưa?”
Lã lão gia tươi cười trò chuyện.
“Ta không có tài làm ăn, cho nên cứ bán hết gia sản trước đã rồi quyết định sau.”
Thường Y nói.
Bỗng nhiên, một nam tử mặc áo xám đi vào trong quan nha, đi tới thì thầm với chủ sự mấy câu: “Bang chủ bảo quan nha đóng cửa một ngày, chúng ta mau lập tức dừng lại, không thể cho bọn họ sang tên thành công. Bang chủ xin mời các vị ở quan nha tới bữa tiệc chiêu đãi ở Túy Tiên Lâu.”
“Sao có thể đóng cửa quan nha được?”
Hầu chủ sự có phần nóng ruột: “Bao nhiêu người đang chờ mà.”
“Bang chủ bảo đóng cửa một ngày!”
Nam tử áo xám nhìn chằm chằm ông ta.
“Một ngày! Chỉ một ngày thôi đấy!”
Hầu chủ sự nói nhỏ: “Đây là giới hạn tối đa của ta rồi!”
Hầu chủ sự bèn đứng dậy, mở miệng nói: “Bản quan nhận được lệnh khẩn cấp, tạm thời đóng cửa quan nha, mời tất cả những người không phận sự ra ngoài hết cho.”
“Không vội.”
Lã lão gia nhíu mày: “Chúng ta sắp hoàn thành thủ tục sang tên đổi chủ cho cửa hàng gạo và quán rượu Thường gia rồi, không vội gì một chốc đâu phải không.”
Hầu chủ sự nhìn Lã lão gia: “Ta nhận được mệnh lệnh của phủ chủ, phải khẩn cấp qua đó.”
“Mệnh lệnh gì vậy?”
Lã lão gia nhíu mày: “Nếu là chuyện lớn bằng trời thì ta không ngăn cản các vị. Nếu là việc nhỏ… Vậy để ta đi nhận lỗi với phía phủ chủ sau. Hầu chủ sự thấy sao? Không nể mặt ta một chút được sao?”
Sắc mặt Hầu chủ sự khó coi.
Thường Y đứng một bên theo dõi.
Hai người mua mà hắn chọn, một người là Lữ Cửu Gia, một người là Trương Khuê, bọn họ đều là người máu mặt, không sợ bang Hoa Nguyệt.
Thực ra, trông thì có vẻ Vu thống lĩnh và tam đại bang phái là các thế lực mạnh nhất thành Lan Nguyệt. Nhưng trên thực tế, các điểm lưu trú Thất Sát Lầu, hoặc tiền trang chính phủ và một vài nhà quý tộc giàu sang nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế thành Lan Nguyệt, bọn họ cũng đều có thế lực rất mạnh.
Lữ Cửu Gia đã từng làm thân vệ của Đại tướng quân trấn quốc của Đế Quốc, sau đó cởi trả áo giáp vinh quang trở về quê. Lữ Cửu Gia rất thích lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, đồng thời cũng dám mắng chửi công khai bang chủ của tam đại bang phái! Vậy mà những người đó đều phải nhịn ông ta hết!
“Nhanh lên nhanh lên.”
Lã lão gia thúc giục.
Bọn người trong quan nha nhìn Hầu chủ sự nhà mình một cái rồi ngoan ngoãn nhanh chóng làm xong xuôi thủ tục.
“Cảm ơn Lã lão gia.” Thường Y cảm kích nói.
“Lão giả tóc bạc của Bang Hoa Nguyệt nham hiểm lắm.”
Lã lão gia nói khẽ: “Đám người trẻ tuổi như ngươi phải cẩn thận một chút.”
Sau khi làm xong thủ tục sang tên đổi chủ cho Thường Y và Lã lão gia, đợi hai người đi ra cửa rồi, Hầu chủ sự mới lớn tiếng nói: “Được rồi, không thể chờ thêm nữa, quan nha lập tức đóng cửa, tất cả mọi người ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận