Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 83: Đồng đội của Hứa Cảnh Minh (1)

Một cây giáo ngắn xé rách không khí trong khoảng cách gần, con gấu lớn đi đầu không kịp né tránh, đã bị giáo ngắn cắm vào cổ, sau đó hóa thành hư ảo rồi biến mất. Bốn con gấu lớn khác lập tức nổi giận, chúng nó cũng phát hiện ra kẻ địch ném giáo.
“Vút.” “Vút.” “Vút.”…
Lại thêm một cây giáo bay đến với tốc độ nhanh như chớp. Bóng dáng kia vừa trốn tránh trong địa hình rừng núi, vừa không ngừng phi giáo ra. Không đến nửa phút, tổng cộng đã có 12 cây giáo được phi ra ngoài.
Đương nhiên, tất cả đám gấu lớn đều đã mất mạng.
Hùng vương cũng gầm thét lao ra khỏi hang động, đối phương là một người mặc áo giáp cứng cáp, mạnh mẽ, hắn tên là ‘Hành Phương’, một người anh em tốt đã từng ở chung đội tuyển quốc gia với Hứa Cảnh Minh. Lúc này, hắn ta đang lấy hai đoạn cán dài từ sau lưng ra ghép lại với nhau, tạo thành một cây xà mâu (**).
(**) Xà mâu: một loại vũ khí lạnh, có lưỡi dài uốn cong như hình con rắn.
Hành Phương cầm cây xà mâu trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Hùng vương.
Grào ~~~
Hùng vương vồ đến trước mặt hắn.
“Đến đây đi.”
Hành Phương ngang nhiên nghênh chiến.
Rất lâu sau.
Hành Phương có chút chật vật nhìn Hùng vương chảy máu đến chết, mỉm cười: “Tháp Tinh Không mở hơn ba ngày, mình thử lần thứ chín, cuối cùng cũng giết được Hùng vương, đi đến tầng thứ ba!”
Một lát sau.
“Tầng thứ ba, cũng quá khó.”
Hành Phương trở về không gian cá nhân, ấn nhẹ một cái, gọi cho anh em tốt của mình.
“Lão Hứa đang khổ luyện ở sân luyện võ hả?”
Hành Phương nhìn hình ảnh hiện ra, sau đó cười nói.
“Hành công tử, tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Cảnh Minh trêu chọc Hành Phương. Trong mấy người anh em ở đội tuyển quốc gia, Hành Phương là người làm dáng nhất!
Sáng sớm mỗi ngày, Hành Phương đều lề mề đứng trước gương rất lâu, chải chuốt tóc tai rất cẩn thận, thậm chí còn mang theo lược và kem dưỡng da bên người. Các đồng đội đều đùa giỡn gọi hắn ta là ‘Hành công tử’, mà vị Hành công tử này ngược lại còn khá đắc ý.
Lúc còn luyện tập trong đội tuyển quốc gia, thực lực của Hứa Cảnh Minh và Hành Phương tương đương nhau, hai người thường xuyên hợp tác so tài, bọn họ còn ở cùng một ký túc xá, cho nên tình cảm cực kì tốt.
Phòng ký túc xá đội tuyển quốc gia khi đó có bốn người, hắn, Hành Phương, Dương Thanh Thước, còn có Trang Phu. Nhưng Trang Phu thì hơi xa cách với bọn họ một chút.
“Giải đấu quốc gia cúp Hoả Chủng cậu có biết không?”
Hành Phương nói: “Hai chúng ta lập đội chứ?”
“Được thôi.”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Hai chúng ta liên thủ với nhau, còn không phải là đánh đâu thắng đó sao? Mấy đồng đội khác thì sao, cậu đã liên hệ chưa?”
“Còn chưa đâu, cậu là người đầu tiên mà tôi nghĩ tới.”
Hành Phương nhướn mày lên: “Chúng ta kéo thêm A Thước, không phải là ba người rồi sao?”
“Cậu, tôi, A Thước…”
Hứa Cảnh Minh suy nghĩ rồi nói: “Cậu cảm thấy Đại Hùng thế nào?”
“Đại Hùng không tồi, Thuẫn Phủ Chi Thuật cũng cực kì vững chắc.”
Hành Phương gật đầu đồng ý: “Nhưng chúng ta còn thiếu một cung thủ. Hiện tại, phần lớn cung thủ cấp Thần đều xuất thân từ giới cung thủ, mà tôi không quen mấy.”
“Tôi cũng không quen.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Thời gian tới giải đấu còn xa, chúng ta cứ nghĩ cách đi, nếu thật sự không được… Năm đấu sĩ cũng được, cùng nhau xung phong liều chết.”
“Được, cậu xem rồi quyết định đi.”
Hành Phương cười nói: “Lão Hứa cậu làm việc, thì tôi yên tâm.”
“Ha ha, cứ quyết định như vậy thôi.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Hành Phương làm động tác ok.
“Được, tôi đi tìm A Thước, rồi nói cho Đại Hùng sau.”
Hứa Cảnh Minh tắt cuộc gọi, sau đó lập tức liên lạc với Dương Thanh Thước.
Dương Thanh Thước còn đang rèn luyện ở Tháp Tinh Không, khi nhận được cuộc gọi thì liền rời khỏi đó.
“Anh Hứa.”
Dương Thanh Thước nhận cuộc gọi.
“Chúng ta cùng lập đội để tham gia giải đấu cúp Hoả Chủng, thế nào?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Dương Thanh Thước vui vẻ nở nụ cười: “Có mấy người rồi?”
“Tôi với cậu, Hành công tử, còn có Đại Hùng.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Hiện tại chỉ còn vị trí Thần Tiễn Thủ là vẫn chưa quyết định.”
“Tôi cảm thấy bốn chúng ta liên thủ, là có thể bốn đánh năm rồi.”
Dương Thanh Thước vui vẻ cười nói, bọn họ đều là bằng hữu thân quen từ lâu.
“Xem cậu đắc ý chưa kìa, một mình sư phụ cũng có thể diệt bốn chúng ta rồi.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Thực tế một chút, khiêm tốn một chút.”
“Đúng vậy, anh Hứa nói rất đúng.”
Dương Thanh Thước nhẹ nhàng nói ra.
“Cứ thế đi, tôi đi tìm Đại Hùng.”
Hứa Cảnh Minh tắt cuộc gọi, sau đó lại liên lạc với Đại Hùng – Lưu Xung Viễn.
“Đại Hùng” Lưu Xung Viễn đang giao chiến với Hùng vương ở tầng thứ hai của Tháp Tinh Không.
Sau khi tu luyện [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp] xong, Lưu Xung Viễn vốn đã to lớn giờ lại càng thêm vĩ đại, chiều cao hiện giờ của hắn đã đạt tới 2m26, trọng lượng cơ thể cũng càng tăng lên khá nhiều.
Lưu Xung Viễn cầm tấm khiên lớn trong tay, trông hắn giống như một con gấu nhỏ. Hùng vương tung ra một cú vồ, Lưu Xung Viễn dù mang theo tấm khiên nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài. Hắn lại tiếp tục bò dậy, mặc dù khóe miệng đã ứa máu, nhưng hắn vẫn gượng dậy, mạnh mẽ đối kháng như cũ.
“Kỹ năng sử dụng khiên của sư phụ Liễu Hải lợi hại như thế, sao mình lại kém nhiều như vậy.”
Lưu Xung Viễn lại giơ khiên lên, ngăn cản cú đánh của Hùng vương: “Lần này phải cố gắng ngăn chặn năm đòn tấn công của Hùng vương.”
Bỗng nhiên có thông báo cuộc gọi.
Lưu Xung Viễn liếc nhìn, sau đó tạm thời rời khỏi Tháp Tinh Không.
“Lão Hứa.”
Lưu Xung Viễn cười nói.
“Anh biết giải đấu toàn quốc cúp Tinder biết chưa? Tôi, Dương Thanh Thước, Hành Phương, thêm anh nữa, cùng lập đội chơi đùa một chút?”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Trong bốn người, chắc là thực lực của tôi yếu nhất rồi.”
Lưu Xung Viễn cười, trong lòng hơi lo lắng. Xét về tuổi tác, hắn ta là người lớn nhất trong bốn người. Khi còn ở trong đội tuyển tỉnh Giang Nam cùng Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh là thiên tài, hắn đã được tuyển thẳng từ thời trung học. Tuy tuổi tác của Lưu Xung Viễn lớn hơn Hứa Cảnh Minh, nhưng thành tích lại kém hơn rất nhiều.
Hắn ta phấn đấu nhiều năm như vậy, cũng từng tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, nhưng chưa bao giờ được xét làm chủ lực của đội tuyển quốc gia!
Thứ hạng cao nhất của hắn chỉ xếp thứ 39 toàn thế giới, vốn không có tư cách tham gia cuộc thi Võ thuật thế giới.
Hứa Cảnh Minh và Hành Phương là một trong tám người đứng đầu trong cuộc thi Võ thuật thế giới. Tuy tuổi tác của hai người này nhỏ hơn hắn, nhưng thực lực đều mạnh hơn hắn.
P.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận