Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 463: (Phần 4) Cưỡi ngựa nhậm chức (2)

Hứa Cảnh Minh và Khâu Đồng rời Phí gia, đến địa điểm nhậm chức.
Hứa Cảnh Minh mặc quan phục bên trong và áo bào màu xanh ở bên ngoài, mang theo túi thương rồi lên đường một mình. Sau nửa canh giờ hành tẩu, hắn mới đến được Nam Ất Thiên hộ sở.
“Đến rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Nam Ất Thiên hộ sở to lớn trước mặt.
Nam Ất Thiên hộ sở có 1000 vệ binh Huyết Vũ và 5000 vệ binh phụ trợ! Để có thể chứa vài nghìn người để giải quyết công việc, cho nên diện tích của Nam Ất Thiên hộ sở đương nhiên rất lớn. Tòa nhà lấy tông màu đen làm chủ đạo, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Dù sao thì đội vệ binh Huyết Vũ cũng là đội quân mạnh nhất ở kinh thành, giám sát các quan và trấn áp các thế lực loạn tặc khắp nơi.”
Hứa Cảnh Minh thầm thở dài: “Tuy vệ binh Huyết Vũ là một chức quan nhỏ nhưng quyền lực lại rất lớn.”
Đây là lý do khiến hắn chọn con đường này.
Quyền lực lớn! Nhờ vậy mới nhanh chóng lấy được “10.000 lượng vàng”.
“Nhưng cho dù là đảm nhiệm chức vệ binh Huyết Vũ, 10.000 lượng vàng… vẫn là một con số trên trời.” Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
“Người mới đến xin dừng bước.” Cổng chính Nam Ất Thiên hộ sở được canh gác nghiêm ngặt, lính canh nhìn thấy một chút quan phục lộ ra dưới áo choàng màu xanh lam của Hứa Cảnh Minh, giọng nói cũng ôn hòa lại.
Hứa Cảnh Minh lấy lệnh bài nhận dạng ra, giơ lên.
“Đội trưởng!”
Ánh mắt một cảnh vệ Huyết Vũ đang ngồi nghỉ ở đằng xa trở nên quỷ dị, liếc hắn một cái rồi xông xáo chạy tới: “Trương Khả, đội phó đội thứ hai của bảy trăm hộ của Nam Ất Thiên hộ sở, ta đã từng gặp qua đội trưởng.”
“Trương Khả?” Hứa Cảnh Minh nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.
Trương Khả lập tức tức giận mắng thị vệ bên cạnh: “Mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, đây là Cảnh đại nhân vừa mới nhậm chức!”
“Cảnh đại nhân.” Thị vệ cung kính thêm mấy phần.
“Đây là một số cảnh vệ phụ trợ canh cổng.”
Trương Khả lập tức giải thích: “Đội trưởng, chúng ta hãy đến bái kiến Thiên hộ đại nhân trước, sau đó đi bái kiến Bách hộ đại nhân.”
“Được.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.


Thủ lĩnh tối cao của Nam Ất Thiên hộ sở là Thiên hộ Lý Khanh. Lý Khanh có ngoại hình tựa như một học giả mặt trắng, người ta truyền rằng, từ khi tiên đế còn sống, Lý Khanh đã đảm đương Thiên hộ vệ binh Huyết Vũ! Cho đến bây giờ Đế Quân đương nhiệm đăng cơ, Lý Khanh vẫn có thể ngồi vững ngôi vị Thiên hộ.
Sau khi bái kiến Thiên hộ Lý Khanh, Hứa Cảnh Minh đã được cho lui.
Tiếp theo hắn đến bái kiến cấp trên trực tiếp chỉ đạo mình là Bách hộ đại nhân ‘Triệu Đức Phương’.
“Thuộc hạ vừa đến kinh thành, tiền bạc hơi eo hẹp, xin đại nhân không quở trách.” Hứa Cảnh Minh đặt một thỏi bạc lên bàn trước mặt Triệu Đức Phương.
Triệu Đức Phương liếc nhìn thỏi mười lượng bạc trước mặt, nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Nếu tiền bạc đã eo hẹp thì ngươi không cần phải khách khí như vậy, cầm lạc bạc đi.”
Hứa Cảnh Minh tỏ ra hơi xấu hổ.
“Thu lại!” Triệu Đức Phương lãnh đạm nói.
“Rõ.”
Hứa Cảnh Minh cất thỏi mười lượng bạc đi: “Tối nay, thuộc hạ sẽ tổ chức yến tiệc ở Văn Hương lâu, mở tiệc chiêu đãi các đồng liêu. Nếu đại nhân có thời gian…”
“Lui xuống đi.”
Không đợi Hứa Cảnh Minh nói xong, Triệu Đức Phương trực tiếp quán lớn một câu.
“Rõ.”
Hứa Cảnh Minh chỉ có thể lui ra.
Sắc mặt Triệu Đức Phương tái nhợt, ông ta có bộ râu dài, nhìn Hứa Cảnh Minh rời đi, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm: “Người mới này thật không hiểu chuyện! Mười lượng bạc? Cho ăn mày sao?”
Bên ngoài hành lang.
Hứa Cảnh Minh và Trương Khả sánh vai bước đi.
“Cái gì, đội trưởng, ngài xuất ra mười lượng bạc?” Trương Khả trợn to hai mắt, không thể tin được.
“Ta nghèo mà, không có cách nào.” Hứa Cảnh Minh lắc đầu.
“Sao ngài không nói sớm, đội chúng ta góp lại là được.”
Trương Khả vội vàng nói: “Ta đã nói rồi, Triệu Đức Phương này rất tham lam. Lần đầu tiên ngài tới bái kiến, ít nhất phải xuất ra năm mươi lượng! Tốt nhất phải đến một trăm lượng mới có thể khiến ông ta hài lòng.”
“Vậy ta không khiến ông ta hài lòng được rồi.” Hứa Cảnh Minh thản nhiên nói.
Trương Khả nghe thấy giọng điệu của Hứa Cảnh Minh, trong lòng đột nhiên có vài phần suy đoán: “Vị đội trưởng mới này, vừa đến đã đảm đương chức đội trưởng! Đối xử với Bách hộ đại nhân cũng lạnh nhạt như thế… Xem ra hắn có người chống lưng, cản bản không hề sợ Bách hộ đại nhân chút nào.”
Đương nhiên Hứa Cảnh Minh không sợ!
Sau lưng hắn có Phí Thanh! Thủ lĩnh tối cao của đội cảnh vệ Huyết Vũ Nam phủ là Vương Cửu Ngôn! Hứa Cảnh Minh biết mối quan hệ giữa Phí Thanh và Vương Cửu Ngôn rất tốt.
Hơn nữa…
Chính miệng Phí Thanh đã hứa chỉ cần hắn lập công thì sẽ được thăng lên làm Bách hộ! Dựa vào thân phận của Phí Thanh, đương nhiên lời nói ra đã có trọng lượng, đủ uy tín.
Vậy thì Hứa Cảnh Minh cần gì phải lấy lòng Bách hộ này?
“Năm mươi lượng bạc? Ta không thể làm được! Bổng lộc một tháng của ta chỉ có năm mươi lượng.” Căn bản Hứa Cảnh Minh không nỡ, ngay cả mười lượng mà hắn đã không muốn xuất ra rồi? Vậy nên, hắn đành ngoan ngoãn cất kỹ đi.


“Chư vị, đêm nay ta bao cả Văn Hương lâu này, chư vị nhất định phải đến.” Hứa Cảnh Minh nhiệt tình mời các đội trưởng trong Thiên hộ sở.
“Nhất định, nhất định.”
“Đến lúc đó, các ngươi sẽ có đủ rượu ngon.”
Các đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ ở Thiên hộ sở đều rất nể tình, rất nhanh Hứa Cảnh Minh đã rời đi.
“Vị Cảnh đội trưởng này, vừa gia nhập đội vệ binh Huyết Vũ đã được lên làm đội trưởng. Chắc hẳn hắn cũng phải có chút địa vị.”
“Không phải vậy sao? Trước kia chúng ta đều là cảnh vệ Huyết Vũ thông thường, từng chút tích góp công lao, từ từ đi lên chức đội trưởng.”
“Nghe nói bây giờ, tâm trạng Triệu Bách hộ đang rất tệ! Hôm nay ông ta đặc biệt đến Thiên hộ sở, chờ Cảnh đội trưởng đút lót, nhưng thấy rõ được, Triệu Bách hộ không vui.”
Những vị đội trưởng này bàn tán xôn xao: “Nhiều tin tức như vậy, tất cả đều chứng minh một điều— Sau lưng Cảnh đội trưởng này có chỗ dựa vững chắc! Căn bản hắn không sợ Triệu Bách hộ chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận