Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 693: (Phần 6) Thiên Ma (2)

Bất chợt, một luồng khí đen giáng lâm và bao phủ cả khu vườn này.
Mị Già và những người phục ma khác đều lập tức biến sắc: “Ma đầu!”
“Mị Già, lần này ta đến đây để đối phó với ngươi, không ngờ lại gặp nhiều người phục ma nhỏ yếu như thế!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người thanh niên áo đen bước ra khỏi khói đen.
Hắn ta đeo đao ở bên hông, nhìn đám người phục ma kia bằng ánh mắt ngạo nghễ.
“Đánh!”
Mị Già vung tay, sáu tia sáng màu vàng bắn về phía thanh niên áo đen, đám người phục ma kia cũng bắt đầu vận dụng thủ pháp của mình.
Thanh niên áo đen đứng tại chỗ.
Vù!
Một đạo đao quang xẹt qua toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt.
Từng người phục ma kinh ngạc sửng sốt, thân thể bị phân thành hai từ phần eo, sau đó dần dần tiêu tán dưới sự ăn mòn đáng sợ của ma lực.
“Gặp phải Thiên Ma thật sao?”
“Một trăm triệu xu vũ trụ!”
Những người phục ma này đều có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, bởi vì sự chênh lệch giữa đôi bên quá lớn.
Tên thanh niên áo đen cầm đao bằng tay phải, kinh ngạc nhìn về phía Mị Già.
Lúc này, Mị Già đã lui vào một góc hẻo lánh trong đại sảnh, trên ngực cũng đã có vết thương, nhưng thân thể vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn.
“Ngươi có thể chống đỡ được một đao của ta sao?”
Thanh niên áo đen khẽ nói, ánh mắt tràn đầy châm chọc: “Nhưng ngươi vẫn phải chết!”
Một đạo đao quang lại đánh tới ngay lập tức.
“Thực lực của tên Thiên Ma này còn cao hơn mình!”
Mị Già rất kinh sợ: “Mình bị để mắt sao?”
“Ồ?”
Vào thời điểm Mị Già chống đỡ một nhát đao của thanh niên áo đen, ma lực và pháp thuật va chạm với nhau, lập tức đinh động đến Hứa Cảnh Minh đang uống rượu ăn thịt cách đó hơn một dặm.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh giật mình một cái, lập tức quay đầu nhìn lại, từng vòng từng vòng phù văn ẩn hiện ở sâu trong con ngươi, hắn nhìn xuyên qua từng bức tường trong tửu lâu, nhìn thấy Mị Già đang bị thương và một thanh niên mặc đồ đen ở khu vườn cách đó hơn một dặm.
“Đi mòn gót sắt không thấy đâu, mới ăn một bữa cơm lại đụng phải Thiên Ma?”
Hứa Cảnh Minh vui mừng khôn xiết, hóa thành tia sáng rồi biến mất ngay tức khắc.
“Khách quan!”
Tiểu nhị trong quán phát hiện khách nhân đã bỏ đi, hắn ta vội chạy tới, nhìn thấy trên bàn có một thỏi bạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Giờ phút này, sau lưng Mị Già mọc ra một đôi cánh màu vàng, thân pháp của hắn trở nên quỷ dị, hai tay còn đeo thêm một đôi thủ sáo (găng tay).
Vút!
Bất chợt, một đao xuất hiện trước mắt Mị Già, hắn ta lập tức chắn đòn bằng song chưởng, từng dòng phù văn trên thủ sáo được kích hoạt, tạo thành một lá chắn ánh sáng trước người. Tuy nhiên, một đạo đao quang khác phá vỡ lá chắn ánh sáng, bổ thẳng vào tay Mị Già, khiến cho hắn ta bay ngược vào vách tường trong đại sảnh, bức tường lập tức vỡ tan tành.
Nhát đao thứ hai lại tới.
Phập!
Một bàn tay bị đứt lìa bay ra chỗ khác, Mị Già tái mét mặt mày: “Tốc độ, thân pháp và thực lực của tên Thiên Ma này đều vượt qua mình. Xem ra, hôm nay mình không thể thoát khỏi cái chết….. Dù sao đi nữa, người phục ma ở Châu Thành cũng không chạy tới kịp trong thời gian ngắn như vậy!”
Đôi cánh sau lưng Mị Già khẽ run lên, hắn ta cố gắng hết sức để né tránh, nhưng ánh đao thứ ba đã rượt tới nơi.
Oành!
Trong đêm đen, một tia sét thô to chừng mười thước bổ thẳng vào người tên áo đen. Cho dù thân pháp của gã ta có nhanh tới đâu, thì cũng không thể tránh được sấm sét.
Tia sét thô to giáng xuống mặt đất, vừa đả thương tên thanh niên áo đen, đồng thời cũng khiến cho một nửa khu vườn biến thành một cái hố to.
“Có người tới rồi!”
Mị Già vui mừng khôn xiết, nhìn thấy một tia sáng đáp xuống bên cạnh mình, đó là Hứa Cảnh Minh đang cầm một cây trường thương trong tay.
“Ngô Minh huynh.”
Mị Già thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi cẩn thận một chút, thực lực của Thiên Ma này có thể so sánh với người phục ma bát cảnh.”
“Để ta lo, ngươi chạy nhanh đi.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Bọn ngươi đừng hòng chạy!”
Một thanh âm lạnh lùng xen lẫn phẫn nộ vang lên, thanh niên áo đen đứng ở dưới hố lớn, ngước mắt nhìn lên hai người bọn họ, quần áo trên người gã khôi phục như cũ, làn da cũng lành lặn bình thường
Thanh niên áo đen lạnh lùng nhìn hai người: “Hai tên nhà ngươi đều phải chết!”
Vù vù vù!
Thanh niên áo đen này phân chia thành ba bản thể một cách quái dị, tất cả bọn hắn bắt đầu tấn công Hứa Cảnh Minh và Mị Già
“Phong!”
Hứa Cảnh Minh lật tay trái lên, một bàn tay khổng lồ xuất hiện bên trên khu vườn, mỗi một ngón tay đều có đường chỉ rõ ràng.
Bàn tay này lập tức giáng xuống bên dưới, đồng thời bắt lấy ba tên thanh niên áo đen kia.
Trong mười năm nay, lĩnh hội của Hứa Cảnh Minh về “phần Quang Tuyến” càng lúc càng sâu sắc, từ đó trở thành nền tảng để hắn tự sáng tạo bí pháp Phục Ma của riêng mình, uy lực đương nhiên siêu việt hơn cả những phép thần thông như Thiên La Địa Võng, Ngũ Lôi Pháp.
Đây cũng là lý do Hứa Cảnh Minh sở hữu thực lực của người phục ma bát cảnh, trong khi chỉ mới sở hữu pháp lực thất cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận