Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 286: (Phần 3) Giao lưu (2)

“Quá trình tôi luyện ý chí tâm linh cũng được phân rõ cảnh giới.”
Hứa Cảnh Minh nói ra.
“Đúng vậy.”
Liễu Hải gật đầu: “Có người nỗ lực cắn răng kiên trì. Có người có thể xem những hình thức tra tấn này chỉ là hư ảo. Yêu nghiệt nhất chính là……có người có thể tôi luyện tại chỗ, tinh thần càng rực cháy, ý chí tâm linh càng cô đọng.”
“Trong ba cảnh giới, cảnh giới tôi luyện ý chí càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Sư phụ, ngài có thể thử tìm một cái phương pháp ý chí phù hợp nhất với bản thân để tôi luyện.”
“Ta đều đã thử các loại phương pháp, nhưng ta cũng chỉ có thể kiên trì đến cảnh giới thứ nhất.”
Liễu Hải lắc đầu, ông kinh ngạc nhìn đồ đệ: “Cảnh Minh, chắc là cảnh giới tôi luyện ý chí của con ắt hẳn rất cao, cho nên ý thức tâm linh mới có thể tiến bộ nhanh chóng đến như vậy?”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn không hề giấu giếm sư phụ mình.
“Đây là thiên phú đó.”
Liễu Hải cười nói.
“Khoảng thời gian tám, chín năm bị gãy chân đã giúp con làm quen với phương pháp huấn luyện đau đớn.”
Hứa Cảnh Minh nói rõ: “Con luôn yêu cầu chính mình không được để cảm giác đau đớn quấy nhiễu việc luyện tập, thời gian lâu dần, thói quen này đã trở thành bản năng.”
Chấn thương gãy chân, tưởng chừng như đã khôi phục, nhưng mỗi khi trở trời, thời tiết ẩm ướt, chân của hắn lại đau nhức vô cùng.
Hứa Cảnh Minh cảm lạnh, phong hàn, sốt rén, chấn thương ở chân cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, hoặc lúc hắn vận động quá độ cũng vậy.
Nhưng Hứa Cảnh Minh không thể từ bỏ thương pháp, cho nên hắn chỉ rèn luyện đến một mức độ thích hợp, để vết thương sẽ không chuyển biến xấu là được.
Nhưng khi bước lên võ đài. …có đôi khi, hắn bắt buộc phải vượt qua hạn mức. Trong giải thi đấu võ thuật toàn cầu khi ấy, hắn thậm chí còn không để ý đến thương thế mà cố gắng tung ra tuyệt chiêu vào thời khắc mấu chốt!
Vì lẽ đó, Hứa Cảnh Minh đành phải giải nghệ vào năm 26 tuổi, hắn không có cách nào, nếu càng tham gia thi đấu, thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng.
“Con luyện thương trong cơn đau đớn trong vòng tám chín năm sao?”
Liễu Hải như đang suy tư điều gì đó: “Lúc trước, con không suy nghĩ đến việc tôi luyện ý chí tâm linh, chỉ một lòng luyện thương trong nhiều năm, quyết tâm không để cảm giác đau đớn quấy nhiễu chính mình, tự nhiên đạt tới cảnh giới tôi luyện ý chí cao cấp. Mà bây giờ, mục đích huấn luyện của chúng ta chính là tôi luyện ý chí tâm linh, cho nên con có thể dễ dàng vượt qua.”
“Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu lại xanh.”
Liễu Hải cảm khái: “Tâm linh vốn rất phức tạp.”
“Quả thật cực kỳ phức tạp.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Trong năm phương pháp rèn luyện tâm trí của Hiên, hắn còn đề cập tới phương pháp đọc sách và phương pháp thực tiễn, hai loại phương pháp này cũng cực kỳ quan trọng.
Giống như Hiên đã từng nói, hắn đã tu luyện hơn vạn năm, cuối cùng cũng đột phá đến cấp mười.
Một khi tâm linh ý chí tăng đến một mức độ nhất định, phương pháp tôi luyện ý chí không còn hữu dụng nữa.
“Đương nhiên, đây còn có thể là thiên phú của con.”
Liễu Hải cười nói: “Mỗi người đều có mã gen khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, tâm lý tư duy cũng khác nhau. Thiên phú, đương nhiên cũng rất khó đoán được.”
Liễu Hải nhìn đồ đệ: “Sau khi thế giới ảo mở cửa về sau, hai thầy trò chúng ta chưa đánh với nhau lần nào, hôm nay đánh một trận đi.”
Tinh thần Hứa Cảnh Minh chấn động, cười nói: “Lần trước, còn đã đã bị sư phụ tra tấn đến thê thảm.”
“Thế giới ảo vừa mới mở cửa, ta lập tức đột phá cấp ba, đương nhiên có thể tra tấn con.”
Liễu Hải nói: “Nhưng bây giờ, con và ta đều đã đến cực hạn cấp bốn! Thắng bại khó phân!”
Hứa Cảnh Minh đứng dậy: “Sư phụ, ngài cũng nên cẩn thận.”
“Yên tâm đi.”
Liễu Hải cũng đứng dậy.
Tuy rằng biết đồ đệ rất mạnh, nhưng ông ta dù gì cũng đã dạy dỗ đồ đệ nhiều năm như vậy, bởi vì lòng tự tôn của người làm ‘sư phụ’, ông đương nhiên rất muốn đánh bại đồ đệ.
“Ta sẽ cho con biết, vì sao sư phụ được gọi là sư phụ!”
Liễu Hải nói: “Mặc giáp đi!”
“Được.”
Hứa Cảnh Minh cũng vạn phần trịnh trọng.
Rất nhanh.
Thầy trò hai người đều mặc áo giáp hạng nhẹ, đứng nhìn nhau từ đằng xa, hình thể của Liễu Hải vô cùng cường tráng cao lớn, ông ta một tay cầm khiên, một tay cầm đao. Hứa Cảnh Minh mặc bộ áo giáp màu đỏ sậm, tay cầm một cây trường thương màu đen.
Tuy rằng là đối mặt với sư phụ, nhưng chỉ cần chiến đấu, Hứa Cảnh Minh đương nhiên cũng nảy sinh dục vọng đánh bại đối thủ!
Huống chi….trước mặt chính là sư phụ của hắn, là người mà hắn chưa bao giờ đánh bại được.
Từ khi tiến vào đội tuyển quốc gia cho tới giờ, mỗi khi luận bàn tỷ thí, hắn vẫn chưa thắng được sư phụ!
Hứa Cảnh Minh rất muốn thắng!
Nhưng hắn cũng rõ ràng khả năng thực chiến của sư phụ mình rất lợi hại.
Khát vọng chiến đấu, đối thủ mạnh mẽ, tất cả các yếu tố này đều làm cho ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh càng trở nên cô đọng hơn, ý muốn thắng trận càng mãnh liệt hơn nữa.
“Rất tốt.”
Liễu Hải có thể cảm nhận được tâm linh của bản thân đang run rẩy.
Đồ đệ trưởng thành quá nhanh, điều này làm cho ông có cảm giác bị uy hiếp rất mạnh.
Nhưng bản thân làm sư phụ nhiều năm, bản năng của ông ta là phải phải thắng hắn!
Loại bản năng này chính là xúc cảm tự tôn, điều này cũng làm cho ý thức tâm linh của ông càng trở nên cô đọng hơn.
“Con ra tay trước đi.”
Liễu Hải mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận