Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 421: (Phần 4) Nhiệm vụ kết thúc (1)

Nam tử nhếch nhác nhìn ba người Thanh Vũ cô nương, Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương và nhóm hộ vệ: “Chúng ta tách ra ở đây đi.”
“Cảm ơn tiền bối.”
Thanh Vũ cô nương gật đầu, nàng ấy nhìn về phía nhóm hộ vệ: “Các vị trọng tình trọng nghĩa, công tử đã có lời dặn dò từ trước, sẽ tặng cho mỗi người các vị mười lượng bạc, mọi người đi tứ tán hết đi, không cần phải đi theo công tử nữa.”
Thanh Vũ cô nương vừa dứt lời, lập tức lấy bạc trong túi mang theo bên người ra rồi chia cho từng người.
Hiện tại chỉ còn tám hộ vệ còn sống.
Tám người hộ vệ nhận bạc xong, ôm quyền tạm biệt rồi từng người rời đi! Vốn là những người liếm máu trên lưỡi đao, họ đã quen với tình huống ly biệt.
“Thực lực của vị cao thủ bang Hoa Nguyệt đó không thua gì ta.”
Nam tử nhếch nhác thấy nhóm hộ vệ rời đi, mở miệng nói: “Cho nên ta phải tìm cơ hội, đợi tới thời cơ ra tay tốt nhất, đánh một phát lật ngược tình thế! Đồng đội của hai người bị giết, ta cũng không còn cách nào khác.”
Chuyện Lữ tiên sinh và mã phu bị giết, nam tử nhếch nhác có phần tiếc nuối. Dù sao đi nữa, hai người này cũng là hai cao thủ loại hai.
Đâu ngờ, nhóm Hứa Cảnh Minh chẳng hề để ý, bởi vì họ đều là người chơi công dân vũ trụ.
“Nếu không nhờ có tiền bối, mấy người bọn ta đã không thể trốn thoát được.”
Thanh Vũ cô nương nói: “Xin tiền bối đi với ta tới gặp công tử, chắc chắn công tử sẽ rất cảm kích tiền bối.”
“Không cần.”
Nam tử nhếch nhác nói, hắn ta lấy một lá thư cất trong ngực ra đưa cho Thanh Vũ cô nương: “Thanh Vũ cô nương, đây là lá thư mà Thường lão gia đã để lại trước khi lâm chung, cô nương giao lại nó cho công tử nhà ngươi đi! Ta ra tay một lần, vậy là đã báo đáp lại ơn tình của Thường lão gia rồi! Ta cũng phải rời khỏi thành Lan Nguyệt đây. Ta tin rằng, sau khi chứng kiến sức mạnh uy hiếp của ta, tam đại bang phái sẽ không dám tùy tiện ra tay với công tử nhà cô nương! Nhưng sau này, hắn hành sự vẫn phải cẩn thận.”
Thanh Vũ cô nương nhận bức thư.
Nam tử nhếch nhác quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“Hóa ra là do Thường lão gia sắp xếp sao?” Tử Đằng cô nương sợ hãi cảm thán.
“Vị Thường lão gia đó làm vậy cũng là vì nhi tử của mình.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Có lẽ là không yên tâm về nhi tử.”
Thanh Vũ cô nương cầm lá thư trên tay.
Trên thư có bốn chữ: “Gửi riêng cho nhi tử của ta!”
Thanh Vũ cô nương nhét lá thư vào trong ngực, nhìn hai người Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương đứng bên cạnh rồi cười nói: “Chúng ta chia tay nhau ở đây luôn nhé! Bảy giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở ngõ Phất Hiểu, hai người nhớ tới đúng giờ.”
“Được.”
Hai người Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương gật đầu, sau đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa, họ đã rời khỏi thế giới Huyết Vũ.
Thanh Vũ cô nương thấy vậy mới yên lặng rời khỏi đó, cẩn thận từng li từng tí suốt dọc đường đi. Thanh Vũ cô nương cũng vốn là cao thủ loại hai, nên chẳng mấy chốc đã tới một vùng dân cư cách xa mười dặm, tụ họp với Thường Y công tử ở đó.
Trong nhà.
“Gì cơ, một vị cao thủ loại một ẩn nấp trong nhóm hộ vệ của ta sao?” Thường Y cực kỳ giật mình.
“Đúng vậy.”
Thanh Vũ cô nương gật đầu: “Lần này, bang Hoa Nguyệt vô cùng hùng hổ, bởi vì người cầm đầu là một cao thủ loại một! Ngay cả Cảnh tiên sinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được một vài chiêu, nhưng sự chênh lệch vẫn rất lớn, nếu trong tình huống bình thường, chúng ta gần như không thể thoát thân. Đúng thời khắc mấu chốt, cao thủ loại một ẩn mình bất ngờ xông ra! Chém lìa một bên tay của người cầm đầu bên phía bang Hoa Nguyệt, sau đó nhanh chóng truy sát và giết chết đối thủ, khiến những người còn lại của bang Hoa Nguyệt đều vô cùng sợ hãi. Nhờ vậy, chúng ta mới có thể an toàn thoát khỏi chỗ đó. Có điều, vị cao thủ loại một này chính là sự sắp xếp của Thường lão gia quá cố, hắn còn nắm giữ một lá thư của Thường lão gia nữa! Ta được dặn phải chuyển thư cho công tử.”
“Vị cao thủ loại một đó đâu rồi?” Thường Y hỏi.
Nếu như có thể giữ chắc mối quan hệ này, thì hắn vẫn có thể tiếp tục xông xáo ở thế giới Huyết Vũ.
“Đi rồi.”
Thanh Vũ lắc đầu: “Hắn nói mình đã trả xong ơn tình, muốn rời khỏi thành Lan Nguyệt. Ta cũng không biết những điều hắn ta nói là thật hay giả, nhưng đây chính là bức thư!”
Thường Y nhận thư, kiểm tra chữ viết, gật đầu nói: “Đúng là vị Thường lão gia đó tự tay viết thư này, và vị cao thủ loại một kia cũng không cần phải nói dối! Nếu thực sự muốn gây bất lợi cho ta, thì hắn vẫn có thể giết ta bất kỳ lúc nào.”
Thường Y cạy bìa thư, rút lá thư rồi mở ra xem.
Một lá thư chi chít chữ.
Thường Y đọc thư.
“... Thói đời rối ren, lòng người khó đoán…”
“... Con ta nhận phải trái đắng, hẳn đã hiểu ý nghĩa của lời ta khuyên…”
“Con còn nhớ ba địa điểm mà ta thích nhất chứ? Ở mỗi nơi đó, ta đều để lại cho con một phần vốn đổi đời. Còn mật mã bằng chữ, ta đã dạy cho con từ trước rồi.”
“Vi phụ chỉ sống cùng con vài tháng, nhưng ta cảm thấy rất vui vẻ, chỉ có chút ảo não vì để con chịu khổ nhiều năm như vậy mới tìm được con.”
“Nếu tương lai gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết được, con có thể đến nương tựa ở chỗ Triệu Cửu, chủ lầu Cửu Thiên ở thành Nam Phụ. Nếu hắn biết con là con ta, chắc chắn sẽ che chở cho con.”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận