Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 662: (Phần 5) Uy danh (1)

Ma Thần Thanh Hồ cảm thấy hoảng sợ, âm thanh nổ tung vang vọng bên trong cơ thể, vô số lỗ thủng xuất hiện trên lớp da cứng cỏi, đại đa số ma lực bị phá huỷ, hắn ta điên cuồng chạy trốn về phía xa xa.
“Ma lực mạnh thật!”
Hứa Cảnh Minh hoá thành tàn ảnh, lập tức đuổi kịp Thanh Hồ, ngân thương trong tay hắn tiếp tục đâm vào người tên tà ma với tốc độ nhanh như sấm chớp.
Oành!
Lại là Tứ Lôi Tề Phát khủng bố kia!
Lần này, thân thể Ma Thần hoàn toàn hư hại, không thể ngưng tụ thành hình dạng đầy đủ mà tan ra thành ma khí, phân tán khắp bốn phía.
“Phong!”
Hứa Cảnh Minh niệm một tiếng, một tấm lưới lớn màu vàng bao phủ hơn một nửa hồ Tiểu Nguyệt, bắt trọn toàn bộ ma khí!
Ma khí tụ thành thân thể có sức uy hiếp rất mạnh, nhưng khi phân tán ra khắp nơi thì lại có chút yếu nhược, Hứa Cảnh Minh quan sát tất cả ma khí bằng phép thần thông Thiên Nhãn, bèn dùng Thiên La Địa Võng để bắt lại toàn bộ!
Hứa Cảnh Minh tiếp tục kết ấn, ba tia sét từ trên trời bổ xuống tấm lưới màu vàng, khiến cho vô số ma khí tan biến vào hư không, chỉ còn sót lại duy nhất một tia ma khí bổn mạng.
“Thu!”
Hứa Cảnh Minh lấy bình ngọc ra, hút ma khí bổn mạng vào trong.
Thiên La Địa Võng tan đi, hắn lại cất hai thanh đao rơi xuống đất.
“Chất liệu của hai thanh đao này tốt đấy.”
Hứa Cảnh Minh cũng phải lo cho tương lai: “Pháp lực phục ma hiện tại của mình không quá cường đại, uy lực của Tứ Lôi Tề Phát cũng có hạn, cây ngân thương Huyền Quang Hàn Thiết tạm thời vẫn còn có thể chịu được.”
“Nhưng khi pháp lực phục ma gia tăng, uy lực của pháp thuật thần thông cũng được nâng lên, thì pháp khí phải chịu áp lực càng lớn.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Theo những ghi chép trong“Quyển Vạn Tinh Luyện Ma”, một khi pháp lực của mình tiến vào cảnh giới thứ sáu, các phép thần thông cũng đạt đến mức độ đại thành, cây ngân thương này sẽ không chịu được uy lực bùng nổ khi đó.”
“Nhưng từ giờ cho đến khi đạt đến cảnh giới thứ sáu, mình vẫn còn nhiều thời gian.”
Hứa Cảnh Minh vung tay, pháp lực phục ma quét dọn đá vụn, tẩy sạch vùng ven hồ Tiểu Nguyệt.
“Thắng rồi?”
Đám người bình thường ở xa chợt nhận thấy mọi chuyện đã xong xuôi, người phục ma cuối cùng cũng đã đánh chết ma đầu và cứu được bọn họ, ai nấy đều lập tức mừng rỡ hoan hô.
“Thiếu gia!”
Ngô Thất chạy tới cạnh Hứa Cảnh Minh, nhiệt tình cầm hai thanh đao kia: “Ta cầm giúp ngươi!”
“Người đâu!”
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn lên cao, tộc trưởng Tề Thần lại đáp xuống.
“Tề Thần huynh.” Hứa Cảnh Minh cười nói: “Huynh tới nhanh thật đấy! Quãng đường từ Tề phủ tới đây chỉ mất thời gian 15 nhịp thở!”
“Ta suy đoán đám Địa Ma núi Động Minh sẽ tìm cách tấn công ngươi, cho nên âm thầm tới gần nhà ngươi. Nếu ta chạy tới từ Tề phủ, thì làm gì nhanh tới mức này?”
Tộc trưởng Tề Thần tất nhiên sẽ để lộ chuyện mình theo dõi người ta.
Hắn không nói thì không ai biết, chẳng phải uổng công bận rộn một phen rồi sao?
“Tề Thần huynh, huynh vẫn luôn ở quanh nhà ta à?” Hứa Cảnh Minh giật mình: “Cảm ơn huynh!”
“Không đáng nói, chỉ là công cốc.” Tộc trưởng Tề Thần lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ai mà ngờ Ma Thần Thanh Hồ gian xảo như thế, đánh lén ngươi ở hồ Tiểu Nguyệt.”
“Nhưng Ngô Minh lão đệ à, ngươi giỏi thật!” Tộc trưởng Tề Thần khen ngợi: “Lần trước, ngươi cũng chỉ gắng gượng hàng phục được Địa Ma tuần thành sứ Chương Tú, nhưng hôm nay lại có thể giết được Ma Thần Thanh Hồ! Mới qua bao nhiêu tháng đâu, vậy mà thực lực bây giờ của ngươi đã cao hơn ta!”
“Ta cũng chỉ mới áp chế được hắn ta!”
Hứa Cảnh Minh khiêm tốn nói, thành tựu này không có gì đáng tự hào, kẻ địch chỉ là một tên Địa Ma, thậm chí còn không được tính là ma đầu mạnh nhất trong phủ Thành An.
Bản thân là một thành viên vòng ngoài của mạch truyền thừa “phỏng đoán ngôi sao Nguyên Sơ”, Hứa Cảnh Minh tất nhiên sẽ rất nghiêm khắc với bản thân. Đại sư huynh Cổ Sơn, đại sư tỷ Mạc Ngữ đều là những người tự nghĩ ra bí pháp phục ma, thậm chí còn tự sáng lập môn phái của mình ở thế giới Phục Ma, ngay cả “sư huynh Xích Đồng” tạm thời phải rời khỏi đây do thương thế cũng từng là người phục ma cấp chín!
Mỗi người trong số họ đều là nhân vật tuyệt thế!
Hiện giờ, hắn cảm thấy mình còn kém xa các sư huynh sư tỷ!
Vù!
Một cụ già chợt xuất hiện trong làn gió, cười cười nhìn Hứa Cảnh Minh: “Đây là huynh đệ Ngô Minh sao?”
“Vị này là Phòng Niên huynh của Phong Ảnh Môn!” Tộc trưởng Tề Thần giới thiệu.
“Xin chào Phòng Niên huynh!” Hứa Cảnh Minh nói.
Bọn họ đều là sinh mệnh Tinh Không, bình thường sẽ kết bạn dựa trên thực lực chứ không nhìn vào độ tuổi trong thế giới Phục Ma.
Cụ già “Phòng Niên” trước mắt này là một người phục ma mạnh nhất trong các tông pháp tại phủ Thành An.
“Huynh đệ Ngô Minh có thực lực khó lường, vừa ra tay đã giết được Ma Thần Thanh Hồ – một trong năm đại Ma Thần!”
Cụ Phòng mỉm cười nói: “Bây giờ, Ngô Minh lão đệ chính là một trong ba người phục ma đứng đầu phủ Thành An!”
Trong khi người phục ma ở khắp nơi đi tới kết bạn với Hứa Cảnh Minh, Sơn chủ núi Động Minh, tên ma đầu mạnh nhất Phủ thành, lại đang dây dưa với sư muội của hắn ta.
“Sư huynh, huynh ngồi đi, muội đi chuẩn bị chút hoa quả đồ ăn nhẹ!”
Liễu sư muội cười nói, đi chuẩn bị trước.
Vương Thành ngồi trong đình, nhìn về phía hồ Tiểu Nguyệt, khẽ lắc đầu: “Mười mấy năm không gặp, Ma Thần Thanh Hồ không hề có chút tiến bộ, vẫn rất lơ là trong chiến đấu! Lần này hay rồi, hắn đi chầu trời luôn!”
“Mình không hiểu tại sao đám ma đầu này lại ưa thích chiếm địa bàn, ăn thịt người?”
Vương Thành nhìn Liễu sư muội có dáng người uyển chuyển thướt tha ở phía xa xa: “Ăn những thứ này không ngon hay sao mà phải ăn máu thịt? Người không phải để ăn, tình cảm của con người mới là thứ hấp dẫn nhất!”
Vương Thành kéo Liễu sư muội, nàng ta lập tức ngã nhào vào lòng hắn ta.
“Sư huynh!” Liễu sư muội nhũn cả người, đỏ mặt.
“Cuộc sống như thế này mới thú vị, đám ma đầu ngu xuẩn chỉ muốn chiếm cái ghế đứng đầu núi Động Minh, nhưng lại e sợ thực lực của mình, chủ động để mình tới làm sơn chủ… Chứ thật ra, mình sớm đã không để ý tới cái ghế này.”
Vương Thành ôm Liễu sư muội: “Mình chỉ tìm cách hưởng thụ tất cả mọi thứ, cuối cùng trở thành Thiên Ma!”
“Phải làm sao mới trở thành Thiên Ma?”
Vương Thành suy nghĩ.
Hắn ta cũng vô cùng phiền não, dù đã đạt tới cực hạn cảnh giới Địa Ma từ lâu, nhưng không có cách nào đột phá lên “Thiên Ma” được.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn luôn có cảm giác cơ duyên trở thành Thiên Ma đang được cất giấu trong nhân gian, cho nên hắn ta tới Phủ Thành, nơi có nhiều người nhất phủ Thành An. Mọi người cho rằng Phủ Thành là nơi tập trung nhiều người phục ma, là chỗ an toàn và ổn định nhất, nhưng “sơn chủ Minh Động” – tên ma đầu kinh khủng nhất thật ra đang ở đây.
“Sư huynh, huynh nghĩ cái gì thế?” Liễu sư muội hỏi.
“Ta đang do dự.” Vương Thành khẽ nói: “Ta sợ rằng sư muội không nguyện ý…”
Liễu sư muội khẽ nói: “Muội bằng lòng.”
Vương Thành mỉm cười.
—----
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận