Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 604: (Phần 5) Tám người hội tụ (3)

“Cậu có thể dùng nó bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu.” Cổ Sơn cười nói: “Chúng ta gặp nhau ở thành phố Nguyên Sơ, tôi sẽ gửi thông tin chi tiết về địa điểm gặp mặt cho cậu.”
Những người có tên trong danh sách thành viên của viện nghiên cứu Nguyên Sơ đều có thể tự do tiến vào thế giới Thành phố Nguyên Sơ, Hứa Cảnh Minh đương nhiên cũng có tư cách này.
Hiện tại, hắn xuất hiện ở trên không, đưa mắt quan sát tòa thành bên dưới.
Thành phố Nguyên Sơ là một thành phố phồn hoa náo nhiệt đang trôi nổi giữa bầu trời, bên ngoài toà thành còn có màn sương mù vô tận trải dài ra xung quanh.
Vút!
Hứa Cảnh Minh đáp xuống một con đường, liếc mắt nhìn những tòa nhà với nhiều phong cách kiến trúc khác nhau, Một vài nhân viên phục vụ tại đây chợt trông thấy Hứa Cảnh Minh đang đi tới, bọn họ định chạy sang bắt chuyện với hắn, nhưng ….. Hứa Cảnh Minh vẫn luôn đi về phía trước.
Thực ra, những nhân viên này chỉ nhìn thấy hình tượng của Hứa Cảnh Minh đã bị trì hoãn trước đó, còn bản thân hắn đã chạy ra xa vài dặm, tất nhiên sẽ không nghe được tiếng nói của bọn họ.
“Mức độ trì hoãn quá nghiêm trọng, việc giao lưu nói chuyện giữa những người không ở cùng một khu vực vũ trụ quả thực rất phiền phức!”
Hứa Cảnh Minh nhanh chóng tìm được địa điểm tụ tập, đó là tầng lầu cao nhất của một tòa nhà hình trứng,
Toàn bộ nơi này đã được bao trọn gói, năm người có mặt từ trước hiện đang nói chuyện phiếm với nhau.
“Tôi đã phạm một sai lầm lớn!”
Một cậu nhóc nằm dài trên sofa, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Tôi không ngờ một cô nhóc nhỏ yếu như vậy lại là ma đầu khủng bố? Vào thời điểm luyện hóa con ma đầu đó, tôi trở tay không kịp nên bị thất bại trong gang tấc, ý thức tâm linh bị thương tổn không ít, vậy nên không thể vào thế giới Phục Ma trong vòng năm năm!”
“Xích Đồng, cậu đã lăn lộn trong thế giới Phục Ma suốt 600 năm qua, nhất định đã thay đổi mười mấy cái thân phận rồi phải không? Một người kinh nghiệm phong phú như cậu, vậy mà vẫn mắc sai lầm lớn?”
Cổ Sơn trêu chọc.
Đứa bé bất đắc dĩ: “Anh cứ trêu cho sướng mồm đi!”
“Các cậu ở thế giới Phục Ma thì phải cực kỳ cẩn thận, làm theo khả năng của ình.” Một cô gái xinh đẹp tóc bạc cười nói: “Nếu thông tin tình báo sai lệch, không những phục ma thất bại, mà ý thức tâm linh của bản thân sẽ bị thương tổn, đương nhiên là một cuộc làm ăn thua lỗ.”
“Có lợi cũng có hại, luyện ma cũng là luyện tâm, làm sao có thể sốt ruột được? Sư huynh Xích Đồng, anh quá sơ suất.” Một cô gái áo đen lạnh lùng nói.
“Tôi đã biết, nhưng dù hối hận cũng đã muộn!”
Đứa bé nằm dài nhíu máy, bất đắc dĩ nói.
Lúc này, cửa mở ra, ba người liên tục đi vào.
“Ba người các người cùng tới đây sao?” Cổ Sơn lập tức đứng dậy.
“Em trai nhỏ tuổi nhất của chúng ta tới rồi!” Đứa bé lập tức đứng dậy, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Hứa Cảnh Minh nhìn bảy người còn lại.
“Tôi giới thiệu cho.”
Cổ Sơn cười nói: “Người này chính là sư đệ Ngô Minh, cũng là thành viên thứ tám của mạch truyền thừa “phỏng đoán Ngôi sao Nguyên Sơ” tại vùng vũ trụ Thợ Săn chúng ta. Hắn ta cũng là người nhỏ tuổi nhất trong số tám người, năm nay chỉ mới 31 tuổi!”
“Xin chào sư huynh sư tỷ!” Hứa Cảnh Minh lễ phép nói.
Các thành viên trong viện nghiên cứu Nguyên Sơ đều xưng hô sư huynh đệ, chỉ khi gọi giáo viên mới là tiên sinh, phu nhân.
“Tôi là người lớn nhất trong số tám người, tên là Cổ Sơn, năm nay 1001 tuổi!” Cổ Sơn cười ha ha, nói: “Vượt qua nghìn tuổi mà còn không trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên, tôi rất xấu hổ.”
Hứa Cảnh Minh hiểu ra, đa số mọi người trong mạch “phỏng đoán Ngôi sao Nguyên Sơ..” đều trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên trong vòng nghìn năm tuổi.
“Vị này là sư tỷ Mạc Ngữ của cậu.” Cổ Sơ chỉ về phía cô gái tóc bạc, cô gái này mỉm cười rất thân thiện hòa ái, làm cho Hứa Cảnh Minh bất giác có thiện cảm: “Sư tỷ Mạc Ngữ!”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Năm nay tôi đã 823 tuổi, cũng chưa trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên.” Mạc Ngữ mỉm cười nói: “Ngô sư đệ mới 31, đúng là còn trẻ!”
Hứa Cảnh Minh cười không nói gì.
Thật ra không tới một tháng nữa, hắn sẽ qua tuổi 32.
“Đây là lão Tam, Xích Đồng.” Cổ Sơn chỉ đứa bé kia: “Lão già 719 tuổi mà cứ thích ngụy trang thành con nít!”
“Ngụy trang, anh hiểu không?” Xích Đồng cãi ngay: “Mỗi thành viên của viện nghiên cứu Nguyên Sơ đều che giấu thân phận của mình, tôi làm theo yêu cầu thôi từ bên trên thôi, anh hiểu không?”
“Cũng không cần nguỵ trang thành con nít suốt mấy trăm năm chứ?” Cổ Sơn bĩu môi.
“Tôi thích!” Xích Đồng nhìn Hứa Cảnh Minh, hứa hẹn: “Lão đệ Ngô Minh, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.”
“Vị này là lão Tứ, Monina.” Cổ Sơn tiếp tục giới thiệu.
Monina có đôi mắt xanh biếc, gương mặt buốt giá như băng chợt nở nụ cười hoà ái rồi gật đầu với Hứa Cảnh Minh.
“Sư huynh Xích Đồng, sư tỷ Monina.” Hứa Cảnh Minh nói.
Nếu sắp xếp theo tuổi tác, bảy vị sư huynh sư tỷ này lần lượt là: Cổ Sơn, Mạc Ngữ, Xích Đồng, Monina, Thanh Lân, Thành Vũ, Kabuya.
“Các sư huynh sư tỷ ai ai cũng tới cấp 8, thậm chí đa số là cực hạn của cấp 8.” Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ, mặc dù bọn họ cố ý không phóng thích khí tức nhưng Hứa Cảnh Minh vẫn có thể đoán được.
Ví dụ như “Thành Vũ” đứng hàng thứ 6, nhìn có vẻ như thanh niên bình thường, 203 tuổi, đã là cực hạn cao nhất của cấp 8.
“Chúng ta đều là thành viên vòng ngoài của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, cũng đang cùng nhau tu luyện mạch truyền thừa “phỏng đoán Ngôi sao Nguyên Sơ”.”
Cổ Sơn cười nói: “Toàn bộ vùng trụ Thợ Săn này, cũng chỉ có tám người chúng ta!”
“Trong khu vực vũ trụ mênh mông, chúng ta có thể gặp nhau như vậy là rất khó, nào, cùng nâng chén hoan nghênh sư đệ Ngô Minh!” Cổ Sơn nói xong, những người khác đứng dậy, trong số bọn họ có người sở hữu thân phận thông thiên không thua gì Jarno, có hoàng tử văn minh lớp giữa, con cháu gia tộc cổ trong vũ trụ, có người là thiên tài tuyệt thế từ hành tinh đặc biệt, nhưng vào lúc này, bọn họ đều thành tâm hoan nghênh Hứa Cảnh Minh!
Vì mọi người đã quá quen với nhau, trong những năm tháng dài đằng đẵng mai sau, bọn họ sẽ là cộng sự của nhau.
“Cảm ơn các sư huynh sư tỷ!”
Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy nâng cốc.
“Cùng uống!” Cổ Sơn cười nói.
“Cùng uống!”
Tám người uống cạn rượu trong ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận