Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 638: (Phần 5) Bái phỏng Tề gia (1)

Lộ trình sau đó suôn sẻ hơn rất nhiều, Vu gia cũng nhiệt tình chiếu cố Hứa Cảnh Minh. Suốt đường đi, bọn họ rất chu đáo tỉ mỉ, phục vụ đủ loại hoa quả, rượu, và đồ ăn cho hắn.
Sau mười một ngày rời khỏi huyện Bạch, đoàn xe Vu gia cuối cùng cũng đến phủ thành vào tối muộn.
“Đến phủ thành rồi.”
“Cuối cùng cũng đến phủ thành.”
“Phủ thành, ta tới rồi!”
Cả đoàn người hào hứng hẳn lên, rất nhiều người hưng phấn, kích động.
Hứa Cảnh Minh cũng vén rèm lên, nhìn thấy một thành trì khổng lồ trước mặt mình, đây cũng là thành trì lớn nhất trong toàn bộ phủ Thành An.
“Phủ thành.” Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu, hắn cần phải ổn định chỗ ở trước, sau đó sẽ đi đến Tề gia để tìm gặp ‘Tề Tiêu’.
….
….
Trong lãnh thổ của phủ Thành An, vô số người tại các huyện và đông đảo hương trấn thôn xóm đều khát vọng được ở tại thành phủ! Bởi vì tuyệt đại đa số người phục ma của một phủ đều tập trung ở đây, khiến cho nơi này trở thành địa phương tương đối an toàn và ổn định nhất.
Một ngôi biệt viện trong thành phủ đều có mức giá khá cao.
“Ngô tiên sinh có hài lòng về tòa nhà này không?” Vu tam gia nhiệt tình hỏi.
Hứa Cảnh Minh nhìn tòa nhà trước mắt, điểm tuyệt nhất của nó là một hậu hoa viên rộng rãi. Hậu hoa viên này có diện tích hơn mười mẫu, được chia cắt bởi những hồ nước nhỏ thành những khu vực đẹp đẽ khác nhau.
“Ở thành phủ, một ngôi nhà như vậy ít nhất năm ngàn lượng nhỉ?”
Hứa Cảnh Minh nhìn về phía Vu tam gia.
Tòa nhà này tương đối hẻo lánh, nhưng lại có diện tích khá lớn, giá trị chắc chắn phải trên năm ngàn lượng bạc.
“Vu gia thật hào phóng.”
Ngô Thất cũng nói.
“Chúng ta cũng rất biết ơn ân nghĩa cứu mạng của Ngô tiên sinh. Nếu không có Ngô tiên sinh, không ít người trong Vu gia chúng ta đã phải đốt vàng mã chịu tang rồi.”
Vu tam gia nói: “Phải rồi, Ngô tiên sinh, thành phủ này có quy củ, người nào phát hiện ra người phục ma thì cần phải báo cáo với quan phủ. Vu gia chúng ta không dám giấu giếm, cho nên phải nhanh chóng bẩm báo chuyện của Ngô tiên sinh với quan phủ.”
“Được, ta biết rồi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn đã thu thập thông tin chi tiết trước khi tiến vào thế giới Phục Ma.
Vu tam gia thở phào: “Vậy thì ta không làm phiền tiên sinh nữa, ta xin phép cáo từ trước.”
“Vu tam gia đi thong thả.”
Hứa Cảnh Minh tiễn tới cửa, sau đó đưa mắt nhìn vị Vu tam gia này rời đi.
“Thiếu gia.”
Sau khi ngắm nhìn toàn bộ tòa nhà này, Ngô Thất khá phấn khởi: “Chúng ta cần phải thuê một vài nha hoàn và người hầu tới chăm nom tòa nhà lớn đến nhường này. Ngày mai, ta sẽ ra chợ để tìm thuê mấy người.”
“Thất thúc thấy cần gì thì cứ tự quyết định đi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi ăn cơm chiều.”
...
...
Phục Ma ty trong thành phủ.
Từng người phục ma đang trao đổi về vụ án trước đó.
“Đội trưởng, mặc dù tên ma đầu ở ngõ Lưu An tại thành Đông chỉ mới vừa sinh ra, nhưng xét từ dữ liệu hồ sơ, ta có thể phán đoán rằng thực lực của hắn rất mạnh mẽ, cho nên cảm thấy không nắm chắc cho lắm. Đội trưởng, ngươi cho rằng ta thích hợp để tiếp quản vụ án này sao?” Một người phục ma cầm hồ sơ hỏi ý kiến đội trưởng ở bên cạnh.
Đội trưởng là một nam nhân có hình thể cao lớn và đôi mắt hẹp dài, hắn ta liếc nhìn hồ sơ rồi đáp: “Tiểu tử nhà ngươi mới đạt tới cảnh giới thứ hai, pháp thuật cũng còn thưa thớt, đừng đi nộp mạng.”
“Được, ta nghe theo đội trưởng.” Người phục ma này lập tức nói ngay.
“Tất cả mọi người đến đây.”
Một ông cụ xuất hiện trong sân.
Đám người phục ma xung quanh khẽ chào: “Đại nhân.”
“Một người phục ma vừa mới tới thành phủ.”
Ông cụ nói: “Mặc dù trong thành có rất nhiều người phục ma nhàn tản, nhưng các ngươi phải chú ý kẻ này nhiều một chút.”
“Đại nhân, đối phương lợi hại lắm sao?” Có người hỏi.
“Kẻ này rất có thể là một người phục ma cảnh giới thứ tư, hơn nữa, hắn ta dường như đang sở hữu hậu thuẫn vững chắc ở trong hiện thực.”
Ông cụ đưa tờ giấy đang cầm trên tay cho tên đội trưởng cao to, tên đội trưởng nhận tờ giấy rồi xem xét cẩn thận.
“Có vẻ như là cảnh giới thứ tư?”
“Sở hữu hậu thuẫn vững chắc ở hiện thực?”
Đông đảo người phục ma xung quanh giật mình, tất cả xúm lại nhìn xem tờ giấy đó.
Với tốc độ tư duy siêu việt, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung trên trang giấy.
Tin tức trên trang giấy khá đơn giản…
Ngô Minh: có vẻ như là người phục ma cảnh thứ tư, thân phận giáng lâm thế giới Phục Ma là “Trần Kỳ” của Trần gia ở huyện Bạch phủ Thành An. Sau khi bị Trần gia trục xuất khỏi gia tộc, hắn đổi tên mình thành “Ngô Minh”, hiện tại đã đi tới thành phủ.
Trên đường đi tới thành phủ, “Ngô Minh” gặp phải một tên ma đầu. Tên ma đầu này có thể dễ dàng đỡ được hơn mười “mũi tên Tru Ma”, thậm chí còn không sợ lệnh phù Chân Hỏa. Người phục ma “Ngô Minh” ra tay, khoác áo bào ánh sáng trên người, dùng lưới trói buộc ma đầu, thi triển ba tia sét liên tục để bổ chết ma đầu.
“Trần Kỳ của Trần gia ở huyện Bạch sao?”
“Đội ngũ phục ma của chúng ta cũng có ba người đang trấn giữ ở huyện Bạch, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói tới Trần Kỳ.”
“Điều này chứng tỏ, Trần Kỳ vốn không phải người phục ma, còn vị Ngô Minh kia vừa mới giáng lâm không lâu.”
“Ma đầu này có thể dễ dàng đỡ được mười mấy mũi tên Tru Ma, hẳn là xếp đầu trong số các Nhân Ma, vậy mà hắn ta không hề có sức chống trả khi giáp mặt với người này! Ngô Minh… quả thực rất có thể là người phục ma cảnh thứ tư.”
“Ba tia sét liên tục, rõ ràng là phải thi triển phép thuật trong nháy mắt.”
Các người phục ma suy luận ra được rất nhiều điều từ tin tình báo đơn giản này.
“Hắn không bái nhập tông phái, không gia nhập chính quyền, vẫn luôn ở tại huyện Bạch, cứ thế trở thành người phục ma.”
Ông cụ nói: “Chứng tỏ bí pháp phục ma của người này đến từ hiện thực!”
“Người phục ma mới giáng lâm đã dám hành động đơn độc, thật là tự tin.” Đội trưởng cũng khen.
Các người phục ma ở đây đã ghi nhớ cái tên “Ngô Minh” này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận