Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 157: Trước trận đại chiến (1)

“Đây là khu trung tâm thương mại phát triển nhất thành phố, nhưng sao bây giờ lại vắng vẻ như vậy sao?”
Hành Phương và vợ đi dạo xung quanh, sẵn tiện quan sát mọi người trong trung tâm thương mại: “Nhìn vào mấy cửa hàng bán vàng bạc và đồ trang sức kia, anh cảm thấy nhân viên bán hàng còn nhiều hơn cả khách hàng.”
Vợ của Hành Phương cũng nhìn theo: “Kể từ khi thế giới ảo mở cửa, ngày càng ít người vào buổi tối. Sau giờ làm, hầu hết bọn họ đều sinh hoạt ở trong thế giới ảo.”
Hành Phương nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thế giới ảo hiện tại cũng đã có nền tảng mua sắm trực tiếp, chúng ta có thể tùy ý thử quần áo ở đó, muốn có phong thì có ngay phong cách đó, thật sự rất tiện lợi! Hơn nữa, chúng ta cũng không phí sức đi dạo quanh mua sắm. Còn mua sắm trong thế giới thực… lãng phí thời gian, cũng không có nhiều thứ để xem.”
“Nhìn kìa.”
Người vợ chỉ tay về một số gian hàng của trung tâm thương mại đã bị phủ bạt: “Những khu vực đó đều đã bị đóng cửa, nhiều người thuê đều đã ngừng thuê mặt bằng. Thế giới ảo chỉ mới xuất hiện hơn một tháng mà đã có ảnh hưởng lớn như vậy… Em nghĩ, trong vòng nửa năm tiếp theo, sẽ chẳng còn mấy người buôn bán ở trung tâm thương mại này nữa.”
Hành Phương gật đầu: “Nếu tình hình kinh doanh càng ngày càng vắng vẻ, các trung tâm thương mại sẽ phải đóng cửa.”
“Nhưng điều đó cũng không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, muốn ăn cơm thì vẫn còn dịch vụ giao đồ ăn. Thế giới ảo cũng có chuỗi nhà hàng hạng nhất với đội ngũ đầu bếp đều là những người máy có chuyên môn đứng đầu thế giới.”
Vợ hắn nói: “Đối với một số dịch vụ giải trí khác, thế giới ảo tiện nghi hơn nhiều.”
“Chúng ta nên trân trọng khu mua sắm trước mặt này đi, về sau sẽ chỉ còn là kỷ niệm thôi.”
Hành Phương thở dài.
Đây chính là cơn bão thời đại, ban đầu chỉ có một số công ty công nghệ bị ảnh hưởng, nhưng hầu hết các ngành nghề bây giờ đều bị tác động bằng cách này hay cách khác. Các chủ doanh nghiệp cũng chuyển hướng kinh doanh trong thế giới ảo, vì chi phí bán hàng ở đó thấp hơn, mà lượng khách hàng lại nhiều hơn.
……
……
“Các con ăn chậm thế? Đã nửa tiếng rồi! Còn chưa ăn xong nữa!”
Lưu Xung Viễn, một người có thân thể cường tráng lại đang gào thét với ba cô con gái: “Khi cha bằng tuổi các con, cha ăn vèo một cái là xong. Các con ăn cơm mà nói chuyện linh tinh nhiều quá. Có biết là ‘Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn’ không?”
Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn : khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện (theo Khổng Tử)
Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn
Ba cô con gái lập tức cúi đầu, sau đó chậm rãi nhai nuốt thức ăn.
“Chị cả à, không phải chỉ là một miếng thịt thôi sao? Con có thể nhai nhanh rồi nuốt được không? Miếng thịt này đã ở trong bát mười phút rồi. Con đã cắn bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa ăn xong vậy?”
Lưu Xung Viễn nhìn chằm chằm vào đứa con gái lớn của mình.
“Thịt hơi dai.”
Cô con gái lớn thì thầm.
“Còn con nữa, nhìn xem trên bàn chỗ con có bao nhiêu hạt cơm! Miệng con có bị mẻ không? Dọn nhanh lên!”
Lưu Xung Viễn gào thét.
“A.”
Cô con gái thứ hai cầm khăn giấy lên lau bàn.
“Một tờ giấy là được rồi, con đừng lãng phí nữa được không?”
Lưu Xung Viễn tức giận đến nức nổi gân xanh, hắn quay đầu nhìn chằm chằm con gái út: “Con đừng có cười! Con là đứa ăn chậm nhất đấy.”
“Ba, con hơi chóng mặt.”
Con gái út ôm đầu: “Có lẽ là say nắng do tập thể dục.”
“Đã luyện tập phương pháp tiến hóa rồi mà vẫn bị say nắng? Con muốn nói dối mà không biết lấy lý do khác hợp lý hơn sao? Đưa tay ra!”
Lưu Xung Viễn cầm thước lên.
“Mẹ!!!”
Cô con út lập tức hét lên.
Người mẹ đang xem tin tức ở đằng xa, cô thản nhiên nói: “Đừng gọi mẹ, hôm nay ba của các con phụ trách cơm nước, mẹ không quan tâm gì cả!”
“Bốp bốp bốp!”
Lưu Xung Viễn một tay nắm lấy lòng bàn tay của con gái út, tay kia cầm thước đánh: “Nói dối này, nói dối này!”
Tám phút sau.
“Vào thế giới ảo!”
Ba cô con gái lập tức về phòng.
Lưu Xung Viễn có chút rã rời, lết đến phòng khách.
“Thật mệt mỏi, trông bọn chúng ăn một bữa còn mệt hơn lúc thi đấu mười trận.”
Lưu Xung Viễn ngồi than thở.
“Anh đừng lo, con lớn rồi sẽ ổn thôi.”
Vợ an ủi.
“Sao ta lại sinh tận ba đứa con chứ, một đứa cũng đủ làm đau đầu rồi, đây tận ba đứa… Áo bông nhỏ gì chứ, có mà ba ngọn núi lớn.”
Lưu Xung Viễn thở dài.
Người vợ bất lực nói: “Biết làm sao được, sinh ba thì đành vậy.”
“Còn nữa, anh chuẩn bị đi xem nhà.”
Lưu Xung Viễn nói: “Chúng ta chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn đi. Ba đứa nhỏ cứ ríu rít như vậy thật khiến anh đau đầu, anh sẽ mua thêm một con rô bốt trông nhà tốt chút để giúp chăm sóc bọn trẻ.”
Ánh mắt cô vợ có chút mong chờ: “Anh có tiền rồi à?”
“Nhanh thôi, khi trận đấu kết thúc, tiền thưởng sẽ được gửi đến.”
Lưu Xung Viễn nghĩ đến số tiền thưởng, vui vẻ nói: “Tiền thưởng ít nhất cũng được một ngàn vạn tệ đấy. Nếu anh có thể lọt vào vòng chung kết, số tiền này sẽ còn cao hơn nữa! Đây là số tiền nhiều nhất mà anh có thể kiếm được từ trước đến nay. Lần này lão Hứa sẽ phải vất vả nhiều rồi, anh chỉ việc ngồi chờ chiến thắng thôi!”
“Anh cũng phải chiến đấu hết mình, đừng có làm cản trở cậu ấy.”
Vợ anh nói.
“Yên tâm, anh vẫn đang rất cố gắng.”
Lưu Xung Viễn nói.
“Trận bán kết hôm nay, anh có tự tin không?”
Cô vợ hỏi.
“Hừm…”
Lưu Xung Viễn đau đầu nói: “Tiền bối Lôi Vân Phóng vẫn là có chút đáng sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận