Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 994: (Phần 8) Có ơn báo ơn (1)

Ông chủ và nhân viên phục vụ của quán bar nhìn người khách duy nhất trong quán, cảm thấy vô sầu lo.
Từ khi vị khách này tới đây, những người khác không dám ngồi xuống!
“Đã hơn ba tiếng rồi! Hay là mình miễn phí bữa rượu này cho hắn, để hắn mau chóng rời đi?”
Ông chủ lặng lẽ suy nghĩ rồi nhìn Hứa Cảnh Minh ngồi phía kia, cuối cùng quyết định: “Quên đi, đành phải chịu đựng một chút.”
Ông ta và tất cả những nhân viên phục vụ trong quán bar im thin thít chờ Hứa Cảnh Minh đi.
Hứa Cảnh Minh đã nhận ra vấn đề, đồng thời cố hết sức kiềm chế khí tức của mình, thế nhưng vẫn ảnh hưởng tới tâm linh của những người xung quanh. Hiển nhiên, hiệu quả “phương pháp mô phỏng” này cũng không chỉ thể hiện thông qua khí tức.
Hứa Cảnh Minh liếc nhìn ông chủ và nhân viên phục vụ của quán bar, cũng như quan sát biểu cảm của những khách khứa, liền phán đoán được phần nào.
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm, các nguyên tắc cơ bản của ba loại phương pháp Tĩnh Thái Quan Tưởng Pháp, Động Thái Quan Tưởng Pháp, thương pháp Hư Uyên này đòi hỏi sinh mệnh phải hiểu biết rõ về Hư Uyên. Lý giải càng sâu sắc, thì quan tưởng càng rõ ràng, càng đạt hiệu quả khi thi triển thương pháp.
Mà biện pháp tốt nhất để hiểu rõ đủ nhiều thông tin Cao Duy là “phương pháp mô phỏng”.
Đây là phương pháp duy nhất hắn biết để đạt được lượng thông tin Cao Duy khổng lồ.
Sau khi sắp xếp thông tin Cao Duy xong là có thể tiếp tục “phương pháp mô phỏng”. Hứa Cảnh Minh đứng dậy bỏ đi, hắn đi tới đâu, các khách khứa tự động nhường đường tới đó, ai cũng cố hết sức giữ khoảng cách với hắn.
Bóng dáng của Hứa Cảnh Minh khuất sau cuối con đường.
“Cuối cùng hắn cũng đi!”
Ông chủ và nhân viên phục vụ trong quán bar đi tới, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ông chủ, hắn còn chưa trả tiền.” Có nhân viên nói.
“Nhìn giống người có quyền thế, vậy mà không trả tiền.” Ông chủ quán bar nghiến răng, rồi chợt nhận được tin nhắn có 63200 xu Thanh Lan chảy vào tài khoản của mình.
“Tôi nhận được tiền rồi, vừa bằng số tiền chúng ta bán cả ngày hôm qua.” Ông chủ quán bar không tin nổi.
“Tôi đoán chắc là người khách vừa nãy trả đấy, ông chủ, tôi làm ở đây mười hai năm rồi mà chưa từng gặp ai đáng sợ như thế.” Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh ông chủ lên tiếng.
“Sao hắn biết số tiền hôm qua chúng ta thu được?” Ông chủ quán bar rất kinh ngạc về thông tin doanh thu, chỉ có cục thuế chính thức của hành tinh mới có thể tìm ra được, sao người khách này lại biết?


Trong không gian cá nhân ở mạng thế giới ảo.
Hứa Cảnh Minh ngồi trên sô pha: “Mỗi một sinh mệnh đều sẽ dính líu tới nhân quả ngay khi vừa được sinh ra! Trước đó, mình đã chỉnh lý hai mối nhân quả lớn nhất của cuộc đời là người thân và quê hương nền văn minh Trái Đất, nhưng vẫn còn tồn đọng rất nhiều nhân quả vụn vặt tầm thường.”
Loài người là động vật có tính xã hội.
Bạn bè, thầy cô, học trò, ân oán tình thù… đủ loại nhân quả trông có vẻ nhỏ bé, thế nhưng lại rất nhiều, cho nên chúng không khác gì vô số xiềng xích quấn quanh trên người, xâm nhập vào mọi phương diện trong cuộc sống sinh hoạt.
“Mình cũng phải chỉnh lý những nhân quả vụn vặt này, có ơn thì báo ơn, có thù thì trả thù.” Hứa Cảnh Minh suy nghĩ.
May mà hắn bây giờ chỉ mới hơn năm trăm tuổi, vẫn còn trẻ so với những sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 khác, cho nên không vướng phải quá nhiều nhân quả.
“Tiểu Cửu.”
Hứa Cảnh Minh lên tiếng: “Những chiến hữu trong chiến đội Lê Mộc năm đó, bọn họ hiện giờ như thế nào rồi?”
Vút!
Một lượng lớn thông tin về bốn người Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn và Vương Di lâp tức xuất hiện trước mắt hắn.
“Thưa chủ nhân, các thành viên chính thức của chiến đội Lê Mộc có mối quan hệ rất thân thiết với phu nhân. Trong những năm vừa qua, nhờ có sự giúp đỡ của phu nhân, bọn họ đều thành công.”
“Trong số những người bạn từ thời niên thiếu của chủ nhân, Liễu Hải là người có thành tựu cao nhất trên con đường tiến hóa, ông ta đã đạt tới cấp 8. Sau đó là Dương Thanh Thước, hắn ta đã đạt tới cấp 7.” Tiểu Cửu kể ra.
“Ồ?”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười: “Dương Thanh Thước là một tên yêu con như mạng, vậy mà đã đạt tới cấp 7, tiến bộ hơn cả nhóm người Lôi Vân Phong, Thiết Liên Vân sao? Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao ta lại không biết?”
“Dương Thanh Thước đã đột phá vào ba năm trước.”
Tiểu Cửu giải thích: “Trong khoảng thời gian đó, chủ nhân bị ô nhiễm Cao Duy, tạm thời cắt đứt liên lạc với những người bạn chí cốt.”
“Thật sao?”
Hứa Cảnh Minh khẽ giật mình.
Sau khi bị ô nhiễm Cao Duy, hắn cố tình giữ khoảng cách với người thân và nền văn minh Trái Đất.
Trong mạng thế giới ảo, hắn cũng chẳng muốn gây ra chút sóng gió nào, vậy nên cũng hiếm khi gặp gỡ người nhà. Nhưng khi cần chỉnh lý nhân quả bằng cách mở rộng lãnh thổ của nền văn minh Trái Đất, hắn mới hạ quyết tâm xuất đầu lộ diện.
“Suốt hơn trăm năm qua, ta đã không liên lạc với bọn họ rồi sao?” Hứa Cảnh Minh ấn nhẹ một cái, xem các tin tức chi tiết của bạn bè.
Dương Thanh Thước là người anh em thuở thiếu thời của hắn.
Khi còn học đại học, bọn họ đều là thiên tài vô song, cho nên cùng được chiêu mộ vào đội tuyển quốc gia, từ đó xông pha trong giải thi đấu võ thuật thế giới.
Sau đó, Hứa Cảnh Minh hắn bị chấn thương nặng nề, còn Dương Thanh Thước bị tàn tật không thể vãn hồi, cả hai người bọn họ đều phải về hưu non, rơi vào cảnh khốn cùng. Thế nhưng, sự xuất hiện của thế giới ảo và phương pháp tiến hoá hoàn toàn thay đổi số phận của hắn ta.
“Dương Thanh Thước luôn coi con trai .” là điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình
Hứa Cảnh Minh xem thông tin về Dương Thanh Thước: “Mãi cho tới khi con trai lấy vợ sinh con, gầy dựng sự nghiệp, hắn mới bắt đầu thật sự tập trung vào con đường tiến hóa.”
“Theo như ký ức của mình, Dương Thanh Thước vốn không quá nổi bật trong bản xếp hạng toàn cầu, rất nhiều người ở Trung Quốc xuất sắc hơn hắn ta. Lúc ấy, Phương Ngu, Đồ Lăng, Vương Di, Triệu Phàn, Trương Thanh, Chu Nghệ, Lôi Vân Phóng và Thiết Liên Vân đều mạnh hơn một bậc so với Dương Thanh Thước.”
“Nhưng khi con trai đã yên bề gia thất, Dương Thanh Thước bắt đầu sống một mình ở tuổi năm mươi, từ đó tập trung hoàn toàn vào con đường tiến hóa với tốc độ tiến bộ nhanh đến chóng mặt.”
“Hắn ta âm thầm đột phá lên cấp 7 rồi?” Hứa Cảnh Minh đọc thông tin, hắn mỉm cười rồi giơ tay ấn nhẹ vào không trung, gửi lời mời Dương Thanh Thước tới gặp mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận