Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 307: (Phần 3) Công dân vũ trụ Bàng Trạch (2)

Bàng Quân như có điều suy nghĩ: “Cha, trình độ của con là bao nhiêu?”
“Học sinh cấp ba thiên tài là 5, như con hiện giờ xem như là 4.”
Bàng Trạch mỉm cười nhận xét, ông đã chuyên tâm bồi dưỡng con trai từ khi còn rất nhỏ, Bàng Quân quả thực rất ưu tú.
“Nhưng trong xã hội này, cấp độ trí tuệ của các cao thủ hàng đầu thông thường đều đạt từ 8 đến 10.”
Bàng Trạch nói: “Khi cạnh tranh với những cao thủ hàng đầu như thế, con thấy mình có thắng được không? Quả thật, con còn cần phải học tập rất nhiều thứ.”
Bàng Quân gật đầu.
“Thực ra, bất kể làm điều gì, chúng ta đều cần phải biết rõ thế nào là đúng, thế nào là sai.”
Bàng Trạch nói: “Nguyên nhân một người phá sản là gì? Cờ bạc, hút chích, nợ nần, đánh cược, chịu trách nhiệm liên đới, đứng tên nhận bảo lãnh… Trình Tử Hào phạm phải rất nhiều nguyên nhân dẫn đến phá sản. Thực ra, hắn chỉ cần tránh những cái hố này, vì công ty đang ở thế thượng phong, hắn hoàn toàn có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
“Cho dù trình độ trí tuệ của một người có kém một chút, nhưng nếu biết mình biết ta, không làm chuyện nguy hiểm thì đương nhiên vẫn có thể bình an vượt qua rủi ro.”
Bàng Trạch nói.
“Nhưng muốn công ty phát triển thì phải đầu tư thêm vốn chứ…”
Bàng Quân nói.
“Nhớ kỹ nhé.”
Bàng Trạch nhìn con trai: “Người không có bản lĩnh lại không có năng lực, việc vay mượn vô tội vạ sẽ chỉ có hại cho bản thân.”
“Những người có bản lĩnh, có năng lực thì vẫn có thể làm ăn phát đạt mà không cần vay mượn tiền.”
Bàng Quân nghe xong, cậu bỗng dưng trầm ngâm, giống như có tâm sự.
“Hơn nữa, muốn đầu tư rót vốn cũng phải có phương pháp đầu tư rót vốn. Không chơi đánh cược, không chịu trách nhiệm liên đới, bắt buộc nhà đầu tư phải cùng gánh chịu lãi lỗ với mình.”
Bàng Trạch nói: “Mặc dù giá cổ phiếu có thể được định giá hơi thấp một chút, nhưng cũng không cần gánh chịu rủi ro.”
“Công ty làm ăn lớn, nhà đầu tư cũng có thể kiếm được nhiều. Công ty thua lỗ, nhà đầu tư phải tự gánh chịu tổn thất.”
“Nhớ nhé…”
Bàng Trạch nói: “Người thông minh không đứng cạnh bức tường sắp sập! Đừng tự đẩy mình vào tình thế hiểm nghèo. Như Trình Tử Hào, hắn đang tự tròng dây thừng vào cổ, tròng hết cái này tới cái khác, bất kỳ dây thừng trong đó siết lại, cuộc đời hắn coi như chấm hết.”
Bàng Quân khẽ gật đầu.
“Nói cho cha biết, con hiểu được gì rồi?”
Bàng Trạch hỏi.
“Con nhận ra, con người cần phải tự xác định vị trí của chính mình trước tiên, hiểu rõ cấp độ trí tuệ của bản thân, biết mình biết ta. Hai, không có bản lĩnh, không có năng lực thì việc vay mượn tiền chỉ gây tổn hại cho bản thân. Ngược lại, người có có bản lĩnh có năng lực thì không cần vay tiền. Khi đầu tư rót vốn, chúng ta cũng phải để nhà đầu tư tự gánh chịu trách nhiệm. Thứ ba, đừng tự đẩy bản thân vào thế hiểm nghèo.”
Bàng Quân nói ngay.
“Xét theo những điều con hiểu được, cha chấm cho con được 50 điểm.”
Bàng Trạch khẽ lắc đầu: “Con hãy ngẫm nghĩ thật kĩ, chúng ta không thể chỉ quan sát lớp vỏ bên ngoài mà cần phải nhìn vào bản chất.”
“Giống như khái niệm tập hợp trong toán học, chỉ cần loại bỏ “tập hợp sai” đi thì được “tập hợp không sai”.”
Bàng Trạch nói: “Những nguyên nhân khiến một người phá sản mà cha đã nói vừa rồi là tập hợp của tất cả các sai lầm. Khi loại trừ những điều này đi thì… chúng ta sẽ còn lại các nguyên nhân không bị phá sản.”
“Tương tự với khái niệm tập hợp, có thể suy rộng ra.”
“Nguyên nhân thất bại còn do đâu? Loại trừ tất cả điều này, liệu các khả năng không gây thất bại sẽ là gì?”
“Cấp độ trí tuệ của một người sẽ dựa vào yếu tố nào? Sau khi loại trừ những khả năng tiêu cực, liệu chúng ta có thể tìm ra được phương pháp để có cấp bậc trí tuệ cao?”
Bàng Trạch nhìn con trai: “Khi xem xét một việc nào đó, chúng ta cần phải xem xét bản chất của nó, phải hiểu được phương pháp tư duy thuần tuý nhất.”
Hai mắt Bàng Quân toả sáng, cậu lập tức học một hiểu mười, suy luận ra được rất nhiều thứ khác: “Nếu việc luyện tập võ đạo tiến bộ chậm, nguyên nhân của nó sẽ là những gì. Sau khi tổng kết lại, chúng ta sẽ có được tập hợp nguyên nhân thất bại. Sau khi loại trừ toàn bộ… chúng ta sẽ tìm ra con đường dẫn đến thành công.”
“Còn bàn về Phương Ngu.”
Bàng Trạch chỉ sang một bên, bên cạnh hiện ra video về quá trình trưởng thành của Phương Ngu: “Con cho rằng Phương Ngu không thể lọt vào được top mười người mạnh nhất Trung Quốc phải không?”
“Con cảm thấy Phương Ngu trải qua quá ít trắc trở, cho nên tâm linh ý chí của hắn cũng sẽ yếu kém.”
Bàng Quân nói.
“Ha ha…”
“Nhưng hắn cũng đã đột phá cấp bốn, thực lực hiện tại còn là cực hạn của cấp bốn, anh ta lại giỏi hơn trước rồi.”
Bàng Trạch cười nói: “Con cho là vì sao?”
“Ưu thế nhất thời mà thôi.”
Bàng Quân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận