Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 493: (Phần 4) Tài phú kếch sù (3)

Hai sinh mệnh tinh không cấp tám phụ trách dẫn người lục soát Ỷ Thúy lâu đã quay trở lại bên cạnh Hứa Cảnh Minh.
“Có cao thủ đang tới đây.” Sắc mặt ba sinh mệnh tinh không cấp tám vô cùng nghiêm trọng.
“Sức mạnh tâm linh này…”
Hứa Cảnh Minh cũng có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh tâm linh đáng sợ đang dâng trào, tựa như một cơn sóng màu đen có thể dễ dàng nhấn chìm chính hắn bất kỳ lúc nào!
Hứa Cảnh Minh không thể chống lại sức mạnh tâm linh này, toàn thân đều bị nó bao phủ.
“Sức mạnh tâm linh của kẻ này, thậm chí còn mạnh hơn cả ba người chúng tôi.”
Một người lên tiếng.
“Các ngươi đừng lo lắng, sức mạnh tâm linh mạnh mẽ, cũng không có nghĩa thực chiến cường đại so với chúng ta. Ba người chúng ta liên thủ lại, cho dù là cao thủ có cấp độ cao nhất đi chăng nữa, chúng ta cũng có thể đấu một trận ra trò.”
“Suy cho cùng, người này vẫn cùng cấp độ với chúng ta, vẫn chưa thực sự đột phá.”
Ba sinh mệnh tinh không cấp tám lần lượt lên tiếng.
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được sự tự tin của ba sinh mệnh cấp tám, sau khi sức mạnh tâm linh của đôi bên va chạm lẫn nhau, bọn họ có thể nhanh chóng phán đoán đối phương không phải là ‘sinh mệnh cấp chín’! Như vậy, ba sinh mệnh tinh không cấp tám mới dám chiến đấu một trận.
“Mọi việc đều theo kế hoạch, đừng để ý đến hắn ta.” Hứa Cảnh Minh nói.
Điều này cũng nằm trong dự tính của Bàng Trạch.
Bàng Trạch từng nói với Hứa Cảnh Minh rằng: “Cốt lõi của thế giới Huyết Vũ chính là vàng bạc! Dù có trở thành quan chức cấp cao hay phú thương, nếu có càng nhiều vàng bạc thì càng mạnh mẽ hơn trong thế giới này. Người trong thế giới Huyết Vũ sẽ không bao giờ để người khác dễ dàng cướp đi quá nhiều vàng bạc.”
Bàng Trạch biết điều này nên cũng đã lập ra kế hoạch ứng phó.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh cảm nhận được sức mạnh tinh thần đáng sợ đen tối như thủy triều: “Động thái đánh cướp vàng bạc ở Ỷ Thúy lâu chắc hẳn đã thu hút cao thủ đáng sợ ở thế giới Huyết Vũ tới đây.”
“Nếu ta muốn lấy đi kho báu lớn ở Đế Đô, nói không chừng sẽ thu hút cả Minh viện trưởng tới can thiệp.”
“Trong số những cao thủ địa phương ở thế giới Huyết Vũ, vẫn còn rất nhiều quái vật.”
Đến cả ‘Minh viện trưởng’ bị nghi ngờ từng là sinh mệnh tinh không, chỉ có thể dám nói rằng ông ta là cao thủ đệ nhất ở Đế Đô này, không dám ông là cao thủ đệ nhất trong cả thiên hạ!
Hắc Liên tông có lịch sử lâu đời, cả ‘Hồng Liên tông’ tách ra từ Hắc Liên tông đều là những nhân vật có phần đáng sợ.
“Ỷ Thúy lâu đã bị lục soát gần hết.”
Liễu Hải đứng bên cạnh Hứa Cảnh Minh, ông nói: “Nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng rút lui, vệ binh Huyết Vũ ở bên ngoài đã phóng ra mười hai mũi tên báo động!”
“Đừng lo lắng, đội vệ binh Huyết Vũ muốn chạy đến đây cũng cần chút thời gian, tất cả cứ theo kế hoạch.” Ngược lại, Hứa Cảnh Minh rất bình tĩnh.
Hắn biết rất rõ sự phân bố của đội vệ binh Huyết Vũ.
Cần bao lâu thời gian, có bao nhiêu vệ binh Huyết Vũ và vệ binh phụ trợ có thể chạy tới, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Ngươi vẫn còn cất giấu bảo bối sao?”
Đồ Lăng chỉ vào một thanh niên cao gầy, nhóm cao thủ cấp hai đứng bên cạnh lập tức rút vũ khí ra, chỉ cần Hứa Cảnh Minh hạ lệnh, bọn họ sẽ động thủ ngay.
Người thanh niên cao gầy lấy tay chắn một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên ngực, tức giận hét lên: “Ta đã đưa các ngươi toàn bộ vàng bạc mang theo trong người. Nhưng chỉ duy nhất khối ngọc quý này, ta không thể đưa cho các ngươi được.”
Hứa Cảnh Minh nhìn sang.
“Ngọc quý?”
Hứa Cảnh Minh liếc mắt nhìn liền thấy một quầng sáng màu tím dịu mắt tỏa ra từ khối ngọc quý trên ngực người thanh niên cao gầy.
“Tam công tử.”
Hứa Cảnh Minh bước tới, nhìn chằm chằm vào khối ngọc quý: “Phải chăng khối ngọc quý mà ngươi đang đeo trên ngực chính là ‘Tử Vân bảo ngọc’ của Định Quốc công phủ?”
Tử Vân bảo ngọc cũng là một báu vật rất nổi tiếng ở Đế Đô này.
Người thanh niên cao gầy nhìn Hứa Cảnh Minh, ngạo nghễ nói: “Vị thủ lĩnh này, nếu ngươi biết Tử Vân bảo ngọc! Chắc hẳn ngươi cũng biết… Đây là bảo vật gia truyền của Định Quốc công phủ chúng ta, là tổ phụ ta ban cho ta. Mấy ngàn lượng bạc ta mang theo, ngươi có thể cầm lấy. Nhưng nếu ngươi dám đoạt lấy Tử Vân bảo ngọc này, ta nhất định không bỏ qua!”
“Tử Vân bảo ngọc là bảo bối quý hiếm, thế tục truyền rằng, đại lão quốc công đời thứ nhất đã bỏ ra ba vạn lượng bạc để mua nó, sau đó nó trở thành vật gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác.”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Tam công tử, ngươi hãy ngoan ngoãn giao ngọc ra. Nếu không, đao của ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Hứa Cảnh Minh cầm thanh đao kề lên cổ người thanh niên cao gầy.
Lúc này, đám người Đồ Lăng tiếp tục soát người từng vị khách xem có cất giấu gì không. Những bảo vật và vàng bạc thu được đều nhanh chóng được bọc kỹ trong bao vải.
“Uy hiếp ta?”
Thanh niên cao gầy nhìn xuống thanh đao trên cổ mình rồi nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh với vẻ giễu cợt: “Ta là Tam công tử của Định Quốc công phủ, mang theo tước vị! Đây là ngọc gia truyền của Định Quốc công phủ! Vị thủ lĩnh này, ta tặng ngươi một câu: quá tham lam sẽ hại chết mình.”
“Phốc phốc!” Hứa Cảnh Minh vạch một nhát đao trên cổ người thanh niên cao gầy, máu bắn tung tóe!
Thanh niên cao gầy lập tức lấy tay che cổ, không tin nổi, nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, sao ngươi dám? Sao ngươi dám ra tay với ta?
Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh đã giật lấy khối Tử Vân bảo ngọc, kéo xuống khỏi cổ thanh niên cao gầy.
Bảo ngọc trị giá hàng vạn lượng!
Đừng nói đến Tam công tử của Định Quốc công phủ, ngay cả hoàng tử hắn cũng dám tự mình ra tay!
“Ra tay thật sao?”
“Nhóm người hung hăng này, ngay cả Tam công tử của Định Quốc công phủ cũng dám nói giết liền giết, còn cướp bảo ngọc gia truyền? Thật sự không quan tâm đến Định Quốc công phủ sẽ trả thù sao?” Không ít khách trong Ỷ Thúy lâu lúc này đều có chút khó hiểu.
“Ngu ngốc rồi.”
Vu môn chủ nhìn cảnh này, âm thầm lắc đầu: “Người là dao thớt, ta là thịt cá, tính mạng nằm trong tay kẻ khác, nếu cúi đầu được vẫn nên cúi đầu.”
Hứa Cảnh Minh cầm Tử Vân bảo ngọc, nhìn vầng hào quang kinh động lòng người, cảm thấy vô cùng đắc ý.
Ít nhất cũng phải đến mấy vạn lượng bạc, quy đổi ra cũng được mấy trăm triệu tiền vũ trụ.
Vẻn vẹn một khối bảo ngọc này cũng khiến hắn phát tài!
Món hời lớn!
Hứa Cảnh Minh liếc nhìn thi thể Tam công tử của Định Quốc công phủ, vị Tam công tử đó đang ôm chặt cổ mình hấp hối, trong mắt hiện lên vẻ không ngờ! Đời này, hắn đã quen với việc hoành hành ở Đế Đô, thế lực khắp nơi đều phải nể mặt Định Quốc công phủ.
Nhưng lần này…
Mới nói vài câu, hắn đã bị giết.
“Đe doạ người chơi vũ trụ?” Hứa Cảnh Minh thầm lẩm bẩm.
“Đại nhân, chúng ta đã soát người tất cả các vị khách ở đây, không có ai cất giấu bảo vật, toàn bộ bảo vật đã được thu lại.” Đồ Lăng đi tới báo cáo, Hứa Cảnh Minh nhìn thoáng qua ba bao vải lớn trên sàn.
Tử Vân bảo ngọc và ba bao vải lớn này là tất cả những gì thu được từ vụ cướp Ỷ Thúy lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận