Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1009: (Phần 8) Có thù báo thù (1)

Sau một lúc lâu sau, các thông tin Cao Duy được truyền về từ hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên trở nên thưa thớt, Hứa Cảnh Minh dần dần khôi phục lại trạng thái tỉnh táo.
“Ù.”
Hứa Cảnh Minh mở mắt, lập tức phát hiện bản thân đang ngồi khoanh chân ở lồng ngực của Chủ Nhân Hư Uyên.
“Vào thời điểm mình lấy lại tỉnh táo, thì cũng có thể khiến cho hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên giáng lâm ở hiện thực?” Hứa Cảnh Minh cảm nhận được sự kinh khủng của hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên.
Với khả năng phá hoại siêu cường ở cấp độ Cao Duy, bất kỳ người nào nhìn thẳng vào “hắn ta”, thì sẽ phải hứng chịu lực xung kích rất lớn về phương diện tâm linh.
Hứa Cảnh Minh nảy sinh một ý niệm trong đầu. hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên liền biến mất trong chớp mắt, thời không xung quanh cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Mặc dù đã thu liễm lại hết thảy, nhưng Hứa Cảnh Minh vẫn nhận thấy những thay đổi ở bản thân.
“Mình không phóng thích hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên ra bên ngoài, nhưng “hắn ta” vẫn luôn tồn tại trong ý chí tâm linh của mình từng giây từng phút.”
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được bóng dáng đồ sộ của Chủ Nhân Hư Uyên ở Bên trong ý thức tâm linh của chính mình.
“Mình không cần quan tưởng, thậm chí không cần suy nghĩ, nhưng “hắn” vậy mà cứ tự nhiên tồn tại trong tâm linh.”
Trước đó, hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên chỉ xuất hiện trong quá trình quan tưởng. Còn hiện tại, “hắn ta” vẫn sừng sững ở đó mọi lúc mọi nơi.
Nói cách khác, Hứa Cảnh Minh có thể luôn luôn duy trì mối liên kết với hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên thông qua ý chí tâm linh.
“Con ngươi Hư Uyên?” Hứa Cảnh Minh bỗng nhiên nhận ra công dụng của nó.
Hắn chỉ cần chuyển dời tầm mắt lạnh lùng tới đâu, thì thời không bị vặn vẹo, vật chất bị chôn vùi tới đó.
“Thông qua đôi mắt, mình có thể phản chiếu “Hư Uyên” ở trong nội tâm ra ngoài hiện thực, hoặc phản chiếu đến tận tâm linh của đối thủ.” Hứa Cảnh Minh dần dần thấu hiểu.
Đây là một thủ đoạn công kích tâm linh mới, lấy con mắt làm cầu nối, truyền phát hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên tới chỗ kẻ thù.
Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể “truyền phát” hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên dựa theo sự hiểu biết hiện tại của chính mình, mà thứ này vẫn còn thua xa so với hình ảnh chân chính của Chủ Nhân Hư Uyên do Đồ Thiết Mục đặc biệt truyền tới lãnh thổ Nhân tộc để ô nhiễm hắn.
Hứa Cảnh Minh càng hiểu biết sâu sắc về Chủ Nhân Hư Uyên, thì đôi mắt của hắn có thể “truyền phát” hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên càng thêm đáng sợ.
“Tốc độ tiến bộ của phương pháp mô phỏng quả thực quá kinh khủng.”
Hứa Cảnh Minh cũng phải thán phục: “Chỉ trong chớp mắt, mình đã tới được mức độ hiện tại.”
“Tính đến nay, những loại tình cảm hay ý thức dị thường vẫn chưa xuất hiện, mình vẫn có thể tiếp tục tiến hành mô phỏng.”
Hứa Cảnh Minh biết được sự nguy hiểm của phương pháp mô phỏng, nhưng với tình trạng ô nhiễm Cao Duy như hiện nay, hắn nhất định phải dồn ép bản thân vào chỗ chết, như vậy thì mới có hy vọng làm nên kỳ tích.
“Có ơn trả ơn, có thù trả thù.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Trong những năm qua, bất kể là thời đại Trái Đất, hay là kỷ nguyên vũ trụ tinh không, mình đều đã chỉnh lý tất cả các mối nhân quả với những người có ơn tình sâu nặng với mình. Đương nhiên, một số bạn bè khác như là sư huynh Giản, sư huynh Ất Tửu, sư huynh Saka, sư huynh Cổ Sơn đều đã từng giúp đỡ mình, nhưng mình vẫn chưa báo đáp lại bọn họ. Tuy nhiên, mình hiện tại cũng không làm được gì nhiều, đành phải tạm thời ghi nhớ vậy thôi.”
Ngay cả ba vị Chí Cao cũng ban đại ân cho Hứa Cảnh Mình.
Bất kể là gửi tặng Chiến Y Nguyên Sơ số chín cho hắn, hay là luyện chế rượu Băng Hàn để giúp hắn duy trì sự tỉnh táo, tất cả đều là những ơn tình không thể kể xiết. Tuy nhiên, đối với ba vị Chí Cao mà nói, nếu như hắn không thể trở thành “Chí Cao”, thì bọn họ cũng không cảm nhận được bao nhiêu ý nghĩa.
“Nếu như không thể báo đáp ân tình của bọn họ, vậy chỉ có thể tạm thời ghi nhớ trước đã.”
“Tiếp theo là có thù, trả thù.”
Hứa Cảnh Minh trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Thù?
“Sau khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, mình đều đã giải quyết tất cả những kẻ đã từng gây hấn với mình trong nền văn minh Trái Đất.” Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Chẳng hạn như Trình Tử Hào.
Vào thời điểm thế giới ảo được phổ biến toàn dân, Hứa Cảnh Minh không hề để ý tới hắn, cũng không hề nhằm vào hắn, nhưng hắn vẫn tự đẩy bản thân vào tình cảnh phá sản.
Trong sự dằn vặt của đau đớn, hối hận và nghèo khó, Trình Tử Hào lặng lẽ chết tại nhà phúc lợi.
Về sau, bởi vì ảnh hưởng quá lớn của tập đoàn Lê Mộc và Hứa Cảnh Minh, cho nên cha và anh của Trình Tử Hào cũng gặp phải trắc trở mọi bề.
Suy cho dùng, Trình Tử Hào là kẻ đã bức bách Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu, nhưng thái độ âm thầm đồng ý của cha hắn mới là gốc rễ của mọi việc. Đó là lý do tại sao tập đoàn Lê Mộc không thể buông tha cho cha ruột của Trình Tử Hào.
Cho đến khi Trình gia trở nên thân cô thế cô, cha ruột của Trình Tử Hào cũng qua đời, thì tập đoàn Lê Mộc và Hứa Cảnh Minh mới buông bỏ mối thù này.
Hoặc như trong giai đoạn nền văn minh Hắc Nguyệt thâm nhập vào Trái Đất, rất nhiều kẻ phản bội đã nhằm vào Hứa Cảnh Minh.
Nhưng sau khi hắn trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, thì kẻ nào đáng bị bắt thì đã bị bắt, đáng bị giết thì đã bị giết, mọi chuyện coi như đều đã được xử lý rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận