Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 634: (Phần 5) Phiên bản đơn giản hoá của Sinh mệnh Bản Nguyên (3)

Người quản lý đoàn xe đi tới chỗ bọn họ, nói: “Người của chúng ta vẫn chưa tới đủ, cho nên các ngươi đợi thêm một lát nữa. Nhưng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xuất phát trong vòng nửa canh giờ tới.”
“Không gấp, không gấp.”
Ngô Thất gật đầu, ông ta ở huyện Bạch nhiều năm như vậy, cho nên cũng có danh tiếng nhất định.
“Trần công tử.”
Người quản lý khá khách khí với Hứa Cảnh Minh, hắn chào hỏi rồi lập tức rời đi.
Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất đi đến phía sau đoàn xe, ngồi cạnh năm mươi sáu mươi người khác cũng đi theo đoàn xe đến phủ thành.
“Trần Kỳ huynh!”
Một giọng nói vui vẻ vang lên, Hứa Cảnh Minh quay đầu lại, liền nhìn thấy một thanh niên khôi ngô đang bước tới cùng một ông lão.
Thanh niên khôi ngô nhiệt tình bắt chuyện: “Ta không ngờ mình lại có thể gặp lại ngươi ở đây, Trần Kỳ huynh cũng đi đến phủ thành sao?”
“Triệu Chấn huynh.” Hứa Cảnh Minh cười nói.
“Cha.”
Thanh niên khôi ngô quay sang giải thích với ông lão bên cạnh: “Vị này chính là huynh đệ tốt nhất của ta ở võ quán.”
“Trần thiếu gia.” Ông lão khẽ gật đầu.
“Tại sao huynh lại đi phủ thành?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Trần Kỳ từng học võ ở võ quán từ thời niên thiếu, nhưng cũng không tạo nên thành tích nổi bật. Ngược lại, Triệu Chấn, người thanh niên khôi ngô trước mặt, chính là một trong những đệ tử ưu tú nhất ở võ quán.
Thanh niên khôi ngô Triệu Chấn hào hứng nói: “Ta rốt cuộc cũng đã đạt đến cảnh giới ‘nội thị toàn thân, sức mạnh hợp nhất’, xem như đã vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên trên con đường võ đạo. Cha ta đưa ra quyết định, cả nhà chúng ta cùng đi tới phủ thành, để ta có thể tới bái một vị sư phụ lợi hại hơn nữa.”
“Nhập môn võ đạo?”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Chúc mừng Triệu huynh.”
Trong thế giới Phục Ma, võ đạo vô cùng hưng thịnh, việc trở thành người phục ma cũng là chuyện khó có thể đạt được. Còn học võ… bất kỳ người nào trong huyện thành cũng có thể học được.
“Nhà chúng ta hiếm lắm mới có được một hạt giống võ đạo tiềm năng, đương nhiên sẽ đi tới phủ thành để bồi dưỡng cho hắn.” Ông lão kia cũng cười nói.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một số người khác xung quanh cũng chú ý tới chỗ này.
“Đó không phải là Trần Kỳ, thiếu gia Trần gia sao?”
“Chính là Trần Kỳ! Ta nghe nói, Trần Kỳ đã rời khỏi phủ trạch của Trần gia, đồng thời cắt đứt quan hệ với Trần gia. Ngược lại, Trần gia cũng đã gạch tên hắn ra khỏi gia phả. Đến bây giờ, tin tức này đã truyền khắp huyện Bạch.”
“Ta lại nghe nói rằng, chính Trần gia đã ép buộc vị thiếu gia này rời đi, thậm chí còn di dời phần mộ mẹ ruột của hắn để vạch rõ ranh giới với Ngô gia ở phủ thành!”
“Trần gia thực sự rất tàn nhẫn.”
“Vị thiếu gia Trần gia này thật đáng thương, bây giờ còn phải ra ngoài kiếm sống.”
Giọng nói của những người đó rất nhỏ, nhưng thực lực của Hứa Cảnh Minh quá cao, hắn đương nhiên vẫn có thể nghe rõ mọi thứ. Tuy nhiên, hắn không quan tâm đến những lời này, dù sao cũng không thể bịt miệng tất cả mọi người.
Một lúc lâu sau, đoàn xe cuối cùng cũng khởi hành.


Đoàn đội Vu gia thường chạy tới chạy lui các huyện thành trong phủ thành, mỗi một thành viên đều có kinh nghiệm phong phú, thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều trạm dừng để tiếp tế. Nói tóm lại, mọi thứ đều đã được bọn họ lên kế hoạch kỹ càng từ trước.
Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua, bọn họ đã đi được nửa chặng đường.
Mặc dù bọn họ cũng gặp phải cướp bóc trên đường đi, nhưng hiệu buôn Vu gia khá nổi tiếng ở phủ Thành An, toán cướp nhỏ không dám xuất đầu lộ diện trước mặt bọn họ. Đối với những toán cướp lớn, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút chi phí cầu đường, liền có thể rời đi nhanh chóng.
“Chuyến đi đến phủ thành cũng không hề dễ dàng.” Triệu Chấn nói.
“Cha ngươi thực sự rất tốt với huynh, thậm chí còn chuyển nhà vì ngươi.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Ừm.”
Triệu Chấn gật gật đầu, hai mắt sáng ngời: “Khi đi tới phủ thành, ta nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa, nhất định sẽ trở thành một cao thủ võ đạo.”
“Ta tin ngươi nhất định sẽ trở thành đại cao thủ.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười.
“Ngươi nhất định cũng có thể trở nên nổi bật, khiến cho đám người Trần gia phải lé mắt vì hối hận.” Triệu Chấn nói.
Mặc dù hai người phải hành tẩu bằng hai chân, nhưng nhờ vào những câu chuyện phiếm dọc được, tinh thần của bọn họ cũng tương đối nhẹ nhõm. Triệu Chấn vốn tương đối yếu nhược, nhưng rốt cuộc cũng đã nhập môn võ đạo, cũng có thể coi như cường giả cấp năm ở hiện thực, nên nếu không cần phải đi cùng tốc độ với đoàn xe, bọn họ sẽ đi nhanh hơn nhiều.
Hiện tại, đoàn xe đang tiến lên trong rừng núi dày đặc sương mù. Đột nhiên, một luồng không khí vô hình ngưng tụ thành một bóng người mờ mịt, kẻ này đang lén lút nhìn theo đoàn xe.
“Con mồi này thật béo bở, muốn trách thì trách các ngươi xui xẻo!” Bóng người mờ mịt có chút hưng phấn, không kiềm nén được sát khí.
Hự.
Hình bóng mờ ảo lao thẳng vào đoàn người.
“Rầm!”
Đột nhiên, lá bùa gắn trên xe ngựa bùng cháy, uỳnh, lá bùa biến thành ngọn lửa và lao thẳng vào bóng hình mờ ảo kia.
“Không ổn rồi!” Những người trong đoàn xe lập tức nâng cao cảnh giác.
Hứa Cảnh Minh đi phía sau đoàn người cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt lập tức lóe lên tia sáng khi trông thấy bóng người mơ hồ ở đằng xa, nội tâm không khỏi vui mừng: “Cuối cùng cũng gặp tà ma rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận