Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 227: (Phần 2) Thỉnh cầu của Miyagawa Akira (1)

Miyagawa Akira ngã trên mặt đất, vô cùng tỉnh táo: “Hắn ta lợi dụng mình để rèn luyện và hoàn thiện khiên pháp, tốc độ tiến bộ thật sự rất kinh người.”
“Cơ hội duy nhất của mình chính là bắt lấy kẽ hở trong khiên pháp của hắn.”
Trận đấu càng kéo dài, thì sơ hở của Hứa Cảnh Minh lại càng ít.
Đáy mắt Miyagawa Akira hiện lên một tia tàn khốc: “Liều mạng!”
Chờ đến khi khiên pháp của Hứa Cảnh Minh hoàn thiện hơn nữa, cơ hội chiến thắng cậu ta sẽ ngày càng xa vời.
Miyagawa Akira quyết tâm hơn bao giờ hết, nắm lấy song đao xông lên lần nữa! Bóng dáng trở nên quỷ dị biến ảo khó lường, khiến cho đối thủ không thể biết được cậu ta sẽ đánh tới từ phía nào. Hứa Cảnh Minh vẫn đứng tại chỗ và bình tĩnh chờ đợi…
“Oàng”
Trong nháy mắt, Hứa Cảnh Minh đột nhiên vọt tới trước một bước, cơ thể của hắn gần như hoá thành đường sáng thẳng tắp.
Bộ pháp vọt tới trước, một là để gia tăng năng lượng tiềm tàng của toàn thân, hai là biến đổi vị trí trong nháy mắt, khiến cho đối thủ khó lòng công kích.
“Vù vù.”
Miyagawa Akira giẫm mạnh lên mặt đất, gạch lát bằng đá cẩm thạch bị dẫm đến mức rạn nứt, cậu ta đột ngột đổi hướng, cả thân thể kề sát mặt đất, tạo ra một đường vòng lớn, sau đó lại vọt tới trước mặt Hứa Cảnh Minh rồi phóng ra ánh kiếm tựa như tàn nguyệt.
“Bụp.”
Hứa Cảnh Minh ngăn cản bằng tấm khiên trong tay trái, sau đó vận sức vào tấm khiên trong tay phải, rồi chờ đợi cơ hội để bộc phá, đường kiếm vừa rồi của Miyagawa Akira quả thật âm hiểm vô cùng, từ phía dưới đâm lên trên và từ phía trên đâm xuống dưới, sau đó lại đâm vào đầu Hứa Cảnh Minh. Hắn ta đã sớm chuẩn bị, đương nhiên cũng chặn một kích này bằng tấm khiên bên tay phải.
Hai chân của Miyagawa Akira khẽ dịch chuyển đến bên cạnh Hứa Cảnh Minh, tiếp tục đột kích một lần nữa.
Lần này, cậu ta không hề thoái lui, chỉ tiến công, tiến công, không ngừng tiến công!
Bộ pháp của cậu ta vô cùng nhanh, hai thanh kiếm phối hợp nhịp nhàng, cứ một kiếm lại một kiếm liên tiếp không ngừng!
Đối mặt với đao của Miyagawa Akira, không thể tập trung tinh thần ngăn cản một thanh đao, bởi vì lúc cố gắng ngăn cản một thanh đao thì sẽ có một thanh đao khác lọt mất.
Hứa Cảnh Minh luyện tâm khác thường, tâm linh đương nhiên cảm ứng được xung quanh, theo bản năng song khiên ngăn cản từng chiêu.
“Giết, giết, giết!”
Giờ phút này, Miyagawa Akira bộc lộ ra tất cả kiếm pháp của bản thân bằng phương thức điêu luyện, linh hoạt và biến ảo nhất, mỗi một chiêu thức đều thể hiện vô cùng tinh tế. Cậu ta dựa vào cái gì để có thể triền miên chiến đấu cùng Tiger Fussen trong suốt mười phút, dựa vào cái gì có thể đánh bại đệ nhất cao thủ Ấn Độ là Haru Singh? Vì bộ pháp phối hợp cùng kiếm pháp quá hoàn mỹ.
Dưới sự áp bức nhường này, Hứa Cảnh Minh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể thi triển toàn lực song khiên để ngăn cản.
Tuy nhiên, nhờ vào sự áp bức đó, Hứa Cảnh Minh sử dụng song khiên càng ngày càng trôi chảy, lực bộc phá cũng càng ngày càng tự nhiên. Người, cũng là sinh mệnh, khi bị bức bách sẽ tự nhiên mà nhưng thích ứng được với hoàn cảnh, đây chính là một ví dụ của tiến trình tiến hóa! Đương nhiên, khi con người sống trong hoàn cảnh an nhàn cũng sẽ dẫn đến hiện tượng “thoái hóa”.
“Oàng.”
Tại thời điểm vung ra tấm khiên, Hứa Cảnh Minh cảm thấy động tác của mình trôi chảy hơn rất nhiều, lực tấn công từ tấm khiên mãnh liệt hơn lúc trước.
Đương nhiên, điều này nằm ngoài dự liệu của Miyagawa Akira, cậu ta bị tấm khiên của Hứa Cảnh Minh ép lùi về sau, tạo ra vệt dài hơn mười mét trên mặt đất.
Miyagawa Akira có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn Hứa Cảnh Minh bằng ánh mắt mơ hồ.
Giờ phút này, một âm thanh vang lên bên tai Hứa Cảnh Minh: “Phát hiện “khiên pháp không xác định” cấp bốn, vui lòng đặt tên.”
Hứa Cảnh Minh nở nụ cười.
Rốt cục hắn cũng đã đột phá!
“Đặt tên là khiên pháp.”
Bờ môi của Hứa Cảnh Minh khẽ động đậy, hắn nói thầm một câu. Ngoại trừ chính hắn, người khác đều không nghe thấy được câu nói này.
Không có cách nào, trận đấu đang phát sóng trực tiếp toàn cầu, nếu như mọi người phát hiện hắn đã đột phá...... Hứa Cảnh Minh sợ rằng bản thân sẽ hấp dẫn nhiều thù hận
Về phần tên?
Bộ pháp hay khiên pháp đều chỉ có một loại, hắn cũng không cần phải đặt một cái tên hết sức đặc biệt, dù sao cũng chỉ có bản thân tự nhìn bảng chiến lực cá nhân mà thôi.
“Khiên pháp của Hứa Cảnh Minh, dường như mạnh lên rồi?”
Miyagawa Akira kinh ngạc không thôi, nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục xông lên! Miyagawa Akira mặc kệ Hứa Cảnh Minh có phải mạnh lên hay không, cậu ta cũng chỉ có thể toàn lực chiến đấu.
Trong lúc toàn lực tiến công, tất cả ý chí tinh thần của Miyagawa Akira hội tụ thành một suy nghĩ duy nhất, cậu phải phá vỡ khiên pháp, đánh giết Hứa Cảnh Minh.
Đợt tiến công vừa rồi cũng giúp kiếm pháp của cậu ta tiến bộ không ít.
Trong lúc giao tranh…
Không chỉ một bên có thu hoạch, một bên khác cũng sẽ có gặt hái, chỉ là cảm ngộ khác biệt thôi.
“Trận đấu này có thể kết thúc rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương đang vọt tới, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ như cũ, giốgn như đang đợi đối phương vung đao vào mình!
Hứa Cảnh Minh đột nhiên vọt về phía trước.
“Oàng!”
Một đường sáng thẳng tắp, xông ra, hai tấm khiên mang theo trọng lượng của hai quả tinh cầu mà va chạm vào đối thủ.
“Hắn ta di chuyển rất nhanh!”
Miyagawa Akira lập tức ý thức được điểm này, cho nên nhanh chóng tránh nét, nhưng một bên khiên vẫn lao đến trước mặt cậu ta. Miyagawa Akira không còn cách nào, đành dùng kiếm để chốngđỡ. Nhưng khi binh khí của hai bên va chạm với nhau, Miyagawa Akira bị một lực trùng kích mạnh mẽ đến mức đáng sợ đánh văng ra đằng sau, cậu ta đạp vào một bức tường ở phía xa, vách đá đều rạn nứt. Miyagawa Akira nhanh chóng đứng dậy, vụt sang một bên để tránh thoát.
Nhưng Hứa Cảnh Minh đã đuổi tới, tấm khiên xông đến một lần nữa!
Tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn gấp bội!
Sau khi khiên pháp đột phá đến cấp bốn, khả năng kiểm soát toàn bộ cơ thể cũng tiến bộ không ít, cho nên hắn có thể bộc phát tốc độ nhanh hơn trước. Ngoài ra, động tác sử dụng khiên càng thêm tự nhiên, khi phối hợp cùng bộ pháp lại càng hoàn mỹ hơn, hết thảy đều rất lưu loát.
“Bụp, bụp”
Đường sáng thẳng tắp tiến đến lại gần, tấm khiên dường như có thể nghiền ép tinh thần đối thủ. Miyagawa Akira cạn kiệt sức lực, cậu ta nhanh chóng lùi lại, cả người kề sát mặt đất, sau đó bay ngược về sau, song kiếm cũng đang cố gắng tận lực chống đõ.
Nhưng Hứa Cảnh Minh lại vọt về phía trước lần nữa, tốc độ xông đến của hắn nhanh hơn so với tốc độ lùi lại của Miyagawa Akira.
“Ô!”
Bỗng nhiên, Miyagawa Akira đạp đất, cậu ta không để ý cổ chân đang đau đớn, cả người né tránh sang một bên.
Nhưng vẫn chậm một bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận