Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 196: (Phần 2) Bế quan (1)

Hứa Cảnh Minh bắt đầu phát đoạn ghi hình trước đó, hắn nhíu mày nhìn thấy tư thế dùng thương pháp của mình trong đoạn video.
Khi dung nhập vào cơ thể Hiên, các giác quan của hắn vô cùng nhạy cảm, thậm chí có thể phán đoán chính xác vòng quay, tốc độ dòng chảy thời gian và khoảng cách không gian của hành tinh mà hắn đang đứng. Vào thời điểm đó, mỗi khi thi triển thương pháp, hắn cũng nhớ rõ tốc độ của mỗi lần đâm thương, thậm chí nhớ cả tốc độ quay thương.
Đương nhiên, sau khi trở lại là chính mình, hắn không thể khống chế thân thể chính xác như vậy, chỉ có thể dựa vào video quay chậm để so sánh.
“Chiêu này quá nhiều lực và không đủ tự nhiên, biên độ quay của thương cũng quá lớn.”
Hứa Cảnh Minh xem kỹ ba lần nữa, hắn phân tích cẩn thận tất cả các khiếm khuyết rồi bắt đầu luyện thương một lần nữa.
Cứ thế ba lần như vậy!
Sau khi thấm mệt, Hứa Cảnh Minh tiếp tục xem đoạn video quay lại quá trình luyện tập của mình, cảm giác hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều
...
...
Luyện thương, xem video quay lại để tìm ra vấn đề, luyện thương lần nữa, xem và so sánh, luyện thương lần nữa…
Cứ như vậy, Hứa Cảnh Minh luyện thương thêm bảy bảy bốn chín lần rồi mới dừng lại.
“Gần giống rồi.”
“Mặc dù không thể đạt đến trình độ như trong trí nhớ của mình, đâu đó vẫn còn có chút chênh lệch, nhưng thực lực hiện tại của mình chỉ có thể làm đến mức này.”
Hứa Cảnh Minh nhìn vào đoạn video đã quay: “Mình phải lưu tất cả các video này lại để ghi nhớ tất cả những vấn đề! Sau này mỗi khi xem lại, biết đầu sẽ tìm ra thêm điểm mấu chốt nào đó.”
Hứa Cảnh Minh vẫn khá hài lòng vơis bộ thương pháp này, hắn đã hình thành thói quen quan sát các góc độ như thời gian, không gian khi thi triển thương pháp.
“Bộ thương pháp này rất ôn hoà và dễ dàng khống chế được lực đạo, nhưng một khi lấy đà rồi thì có thể bộc phát bất cứ lúc nào.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Các chiêu thức được tung ra lần lượt, tốc độ không nhanh không chậm, vậy mình tạm thời gọi bộ thương pháp này là thương pháp dưỡng sinh vậy.”
Hứa Cảnh Minh lười suy nghĩ nên đặt bừa một cái tên.
“Tiếp theo, thương pháp chiến đấu càng quan trọng hơn.”
Hứa Cảnh Minh bắt đầu thay đổi cảnh quan khu luyện võ.
Môi trường xung quanh biến thành khoảng không ngoài vũ trụ, Hứa Cảnh Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy các ngôi sao và hành tinh ở phía xa.
Hứa Cảnh Minh đứng giữa không gian yên tĩnh và tăm tối bên bờ vũ trụ , trước mặt hắn là một đối thủ ảo có bộ dáng lực lưỡng và mặc áo giáp. Đối thủ áo giáp này có thể giúp Hứa Cảnh Minh cảm thấy nhập vai hơn.
“Đáng tiếc, đối thủ mà mình tạo ra chỉ là ảo ảnh.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Đối thủ áo giáp cầm một chiếc khiên lớn bằng một tay, tay kia cầm một chiếc chùy, nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. Rốt cuộc, Hứa Cảnh Minh thiết lập sức mạnh như thế nào đi nữa cũng đều phá hủy cảm giác khi dung nhập, cho nên hắn đành thiết lập ảo ảnh.
Cảnh Minh bắt đầu thi triển thương pháp.
“Giết.”
Hứa Cảnh Minh đâm ra một thương.
“Trong khoảng không, không thể vững chân trên mặt đất, cũng không dễ dàng phát lực.”
Hứa Cảnh Minh lập tức cảm thấy khó chịu, đối với ‘Hiên’ mà nói, giữa hư không và mặt đất không có gì khác biệt, Hiên chỉ cần một cước đều có thể khiến khoảng không chấn động và biến dạng.
Nhưng Hứa Cảnh Minh không thể!
“Quên đi, tạo ra một khối thiên thạch lớn.”
Hứa Cảnh Minh chỉ có thể tiếp tục tạo ra một thiên thạch có diện tích mấy dặm ở dưới chân mình và đối thủ, bề mặt thiên thạch tương đối phẳng.
“Bắt đầu đi.”
Hắn dùng chân đạp trên thiên thạch, thi triển sức mạnh với tâm thế thoải mái, sau đó chìm đắng trong ảo ảnh trước mặt.
Phốc!
Hứa Cảnh Minh khẽ lắc đầu trước cú đâm này, sau đó lại tiếp tục đâm thêm phát nữa!
Thương pháp chiến đấu của ‘Hiên’ chỉ có một chiêu duy nhất — Đâm!
Mà trong trận chiến, Hiên thi triển chiêu thức này hơn ngàn vạn lần! Trí nhớ của Hứa Cảnh Minh rất tốt, một chiêu thức được lặp đi lặp lại hơn ngàn vạn lần không ngừng in sâu vào tâm trí hắn.
“Không cần biết đối phương dùng chiêu thức gì, Hiên đều dùng thương để đâm ra.”
“Một chiêu này, vừa có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ. Bởi vì tốc độ ra chiêu quá nhanh, nên dù đối thủ thi triển bất kỳ chiêu thức nào đi nữa, hắn cũng có thể tả đột hữu xung, đánh vào chỗ sơ hở của đối thủ, sau đó phá giải đòn tấn công của đối thủ từ đó.”
Hứa Cảnh Minh biết rất rõ uy lực của một chiêu đâm thương này lớn như thế nào.
Tấn công đồng thời cũng là phòng thủ.
“Thêm vào đó, bản chất của chiêu thức này cũng là bộ pháp.”
Hứa Cảnh Minh rất rõ ràng điểm này: “Người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng mình đang thi triển thương pháp, trên thực tế lại giống như móng vuốt của hổ hay sừng của bò! Thương trở thành một phần thân thể của Hiên, sau đó cả người hắn hóa thành vệt sáng rồi đạt tới tốc độ ánh sáng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận