Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 887: (Phần 7) Một lời hứa hẹn (1)

Lư Nã Tinh có thanh danh rất tốt ở viện nghiên cứu Nguyên Sơ, đồng thời cũng được công nhận là “nhân vật thiên tài” trong số các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10.
Mặc dù không chói lọi như Hứa Cảnh Minh, nhưng người ngoài đều nghĩ rằng Lư Nã Tinh có thể dễ dàng đạt tới cấp độ “vương giả”. Hoàng thất của nền văn minh Nguyên Tinh cũng rất đề cao hắn ta, cho nên mới xếp hắn ta vào vị trí thứ hai trong danh sách thừa kế ngai vàng.
Hoàng đế của ba nền văn minh cấp cao trong vũ trụ thường được tuyển chọn trong nội bộ hoàng thất với yếu tố then chốt nhất là thành tích trên con đường tiến hóa và con đường khoa học. Điều đó có nghĩa, người có thành tích càng cao, thì địa vị sẽ càng cao!
Nếu một người có thể trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, thì cho dù hắn ta không làm hoàng đế, nhưng sức ảnh hưởng trong hoàng tộc cũng không thua gì hoàng đế.
“Lão đệ Ngô Minh!”
Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Hứa Cảnh Minh nhìn ra xa xa, phát hiện một ông cụ đầu trọc mập lùn đi về phía mình.
Nụ cười của người này có thể khiến người khác vô thức thả lỏng.
Hứa Cảnh Minh vừa nhìn thấy ông ta, thì lập tức đứng dậy: “Lan Hiệt tiên sinh!”
Đúng thế, ông cụ này chính là Lan Hiệt – một trong năm nhân vật có nhiều công lao cao nhất của tháp học Vĩnh Hằng. Hứa Cảnh Minh cũng có ý định đi hỏi thăm ông ta trong cuộc gặp mặt lần này.
“Sao cậu lại ngồi một mình ở đây vậy?”
Lan Hiệt ngồi xuống đối diện Hứa Cảnh Minh, cười nói: “Sư đệ Saran đâu rồi?”
“Ông ấy đang nói chuyện với Ẩn Tiêu tiên sinh.” Hứa Cảnh Minh nói.
Lan Hiệt hơi trầm ngâm, nhìn sang Hứa Cảnh Minh: “Cậu nhờ Ẩn Tiêu hỗ trợ trao đổi, nhưng lại không thành công à?”
Hứa Cảnh Minh kinh ngạc bật cười, đáp ngay: “Lan Hiệt tiên sinh cũng đã phát hiện ra chuyện này sao?”
“Nếu như cuộc thương lượng diễn ra thành công, tại sao cậu lại ngồi một mình ở đây chứ?” Lan Hiệt cười tủm tỉm.
“Bất quá, cậu cũng đừng tức giận, đừng ghi hận Ẩn Tiêu, ông ta thực ra là một con người khá tốt tính! Vài năm trước đây, Ẩn Tiêu nôn nóng muốn trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, cho nên đã chủ động rơi vào Vực Sâu, từ đó mới thay đổi tính tình theo hướng cực đoan. Ông ta có thể duy trì lý trí như vậy, thì coi như đã rất tốt rồi.”
“Ẩn Tiêu chủ động rơi vào Vực Sâu ư?” Hứa Cảnh Minh thắc mắc.
“Trong số ba bí tịch truyền thừa mạnh nhất của tộc đàn nhân loại, tháp học Vĩnh Hằng nắm giữ “Bút ký nghiên cứu Vực Sâu”, vậy nên bọn tôi đương nhiên cũng tập trung nghiên cứu về Vực Sâu.” Lan Hiệt nói: “Trong quá trình nghiên cứu học tập hay là Quan Tưởng Pháp, bọn tôi sẽ càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi Vực Sâu.”
“Bọn tôi phải tới gần nó, mà không thể chìm đắm trong nó, đồng thời giữ vững bản ngã của chính mình.” Lan Hiệt nói: “Nhưng theo dòng chảy tuổi thọ, một vài sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 chủ động sẽ chủ động rơi vào Vực Sâu nhằm có được sức mạnh khủng bố hơn nữa. Đây quả thực là một con đường tiến hóa ưu việt, nhưng cũng vô cùng gian nan.”
“Ẩn Tiêu còn giữ được lý trí, như vậy đã rất lợi hại rồi.” Lan Hiệt nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Từ trước đến nay, Lan Hiệt tiên sinh vẫn luôn giữ khoảng cách với Vực Sâu sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Lan Hiệt mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi có chút nhát gan, vẫn luôn lo sợ bản thân rơi vào Vực Sâu thì sẽ không có cách nào duy trì lý trí!”
Trong số ba bí tịch truyền thừa mạnh nhất, “phỏng đoán ngôi sao Nguyên Sơ” để lại di chứng hậu quả ít nhất, bằng chứng là khi Hứa Cảnh Minh đạt tới tầng 10 của Quan Tưởng Pháp, hắn mới bắt đầu bị ảnh hưởng bởi ngôi sao Nguyên Sơ.
Còn giống như Lan Hiệt, Ẩn Tiêu, năm vị sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 đứng đầu trong tháp học Vĩnh Hẳng đều sở hữu lực lượng tâm linh đạt tới cảnh giới Cao Duy, hơn nữa còn tu luyện theo bí tịch truyền thuyền “bút ký nghiên cứu Vực Sâu”, cho nên bọn họ rất gian nan mới có thể duy trì được lý trí.
“Sư huynh Saran từng nói năm người đứng đầu này đều không dễ nói chuyện, nhưng vị Lan Hiệt tiên sinh này lại rất khách sáo với mình.” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
“Hai người đang nói chuyện với nhau à?”
Sư huynh Saran với vóc người cường tráng cao lớn vừa cười vừa đi đến, ông ta kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, bưng ly rượu trước mặt mình lên rồi uống một hớp: “Cũng không giấu gì sư huynh Lan Hiệt, chúng tôi không thể thuyết phục Ẩn Tiêu, vậy nên tôi mong anh hãy giúp đỡ sư đệ Ngô Minh của tôi.”
“Cậu muốn có vảy Thiên Mãng à?” Lan Hiệt nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Đúng thế.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Được.”
Lan Hiệt gật đầu: “Tôi đồng ý với cậu.”
Hứa Cảnh Minh tiếp tục lắng nghe, chờ ông ta ra điều kiện.
“Vảy Thiên Mãng trị giá 50 triệu công lao.” Lan Hiệt nói ra: “Chờ đến khi viện nghiên cứu Nguyên Sơ tổ chức đại hội trao đổi trao đổi, cậu cũng có thể giao ra vật phẩm có giá 50 triệu công lao cho tôi là được.”
“Sư huynh Lan Hiệt không lấy phí bảo hiểm sao?” Ngay cả Saran còn thấy ngạc nhiên.
“Chúng ta vẫn nên làm theo quy tắc bình thường.” Hứa Cảnh Minh không muốn lợi dụng người khác.
Hắn và Saran đã sóng vai chiến đấu với Ngục tộc suốt vài năm, xây dựng tình đồng chí keo sơn bền chắc, vậy nên hai bên mới không đề cập đến phí bảo hiểm. Nhưng Lan Hiệt thì khác, hắn cũng chỉ mới gặp qua đối phương mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận