Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 665: (Phần 5) Lột xác trưởng thành (2)

Tiếng gõ rất ôn hòa.
Cửa mở.
Lưu Phúc ghé mặt ra ngoài xem.
Người ta có câu: kẻ đứng trước cửa tể tướng là quan thất phẩm, hắn ta hiện làm người trông cửa cho Ngô phủ, cho nên bộ dáng cũng có phần oai phong.
“Ai vậy?”
Tuy thấy đám người bên ngoài có vẻ khá bề thế, nhưng hắn ta không thèm để ý.
Ngay cả những đại nhân vật như phủ chủ, tộc trưởng Tề gia, chủ quan Phục Ma ti cũng tới bái phỏng lão gia nhà mình, đám người này có là gì đâu?
“Mong vào thông báo!” Trần Thế An nói.
“Ta là cha ruột của Ngô Minh tiên sinh nhà các người, họ tên là Trần Thế An, ngươi chỉ cần nói cho chủ nhân nhà ngươi, hắn sẽ lập tức ra đón ta!”
Lưu Phúc sửng sốt, cha của lão gia? Trần Thế An?
Hắn ta không dám vênh váo, gật đầu nói: “Mọi người chờ chút, ta đi báo cho lão gia.”
Nói xong, hắn ta vội chạy vào phủ, tuyết bắn tung toé khắp nơi, đám người Trần gia đứng lẳng lặng trước cổng.
“Chúng ta nể mặt tên tiểu tử Trần Kỳ kia lắm rồi!”
“Câm miệng! Mọi người phải chú ý, sau này Trần Kỳ chính là con rồng Trần gia, ngay cả khi hắn ta muốn làm tộc trưởng, ta cũng sẽ không từ chối!”
Lão tộc trưởng liếc nhìn đám người sau lưng.
“Chẳng phải còn chưa gặp hắn hay sao?”
Người kia cười ngại ngùng, không dám nói nhiều nữa.
Cuối cùng, cửa nhà lại bật mở một lần nữa.
Hứa Cảnh Minh dẫn Ngô Thất cùng đi ra.
“Các người còn có mặt mũi tới đây sao?”
Ngô Thất đen mặt, đột nhiên gầm lên.
Trong số tộc nhân Trần gia, một số người tỏ ra giận dữ, dù gì thì Ngô Thất vốn chỉ là quản gia chi thứ hai, bình thường phải hành lễ vấn an với bọn họ, nhưng bây giờ lại lên mặt vênh váo như vậy.
Trước khi tới đây, bọn họ đã nhận lệnh của tộc trưởng, cho nên đành phải nhịn nhục.
Lão tộc trưởng nhìn Hứa Cảnh Minh, thở dài: “Trần Kỳ, ta biết lòng ngươi uất ức.”
“Ta đã không phải người Trần gia từ lâu rồi, bây giờ ta họ Ngô.”
Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nhìn ông ta, hắn tất nhiên bình tĩnh rồi, bởi vì Trần Kỳ mới là người có gút mắt với những kẻ này.
“Được, Ngô tiên sinh.” Ông ta gật đầu.
“Ngươi cũng biết quy tắc sống còn của thế đạo, nếu đắc tội người phục ma mạnh nhất thì Trần gia sẽ tiêu tùng, còn đắc tội ma đầu mạnh thì Trần gia vẫn xong đời, thậm chí chỉ cần đắc tội những đại nhân vật như quan phủ, Trần gia cũng sẽ không chịu nổi, cho nên tộc trưởng ta phải làm tất cả vì gia tộc! Ngô gia đắc tội đại nhân vật, Trần gia phải vạch rõ khoảng cách, phủi sạch quan hệ với bọn họ, ta hy vọng ngươi hiểu cho!”
“Trần Kỳ!”
Trần Thế An cũng lên tiếng, hai mắt đỏ bừng: “Con là con của cha, làm sao cha ép con đi được? Cha không còn cách nào, là quyết định của gia tộc! Bây giờ tốt rồi, con là người phục ma nhất nhì phủ Thành An, Trần gia không cần nể mặt ai mà sống, cũng không ép buộc con phải rời đi! Thật ra, mấy tháng nay, cha luôn mơ thấy mẹ con, mỗi khi tỉnh lại đều cảm thấy nước mắt đầy mặt!”
Trần Thế An nói xong tự cảm động rồi tự khóc, Hứa Cảnh Minh lạnh nhạt nhìn mọi thứ, thầm khen diễn hay.
“Ngươi mơ thấy mẹ ta?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Trần Thế An gật đầu: “Tất nhiên, chuyện dời mộ mẹ con là do người hầu tự quyết định, cha không biết, hoàn toàn không biết gì!”
“Ngô tiên sinh, tuy là trước đó Trần gia đối xử với ngươi không ổn, nhưng chung quy thì chúng ta vẫn là người nhà!”
Lão tộc trưởng nói: “Ta cũng già rồi, chỉ cần ngươi về Trần gia, thì ngươi sẽ là tộc trưởng! Ngươi cũng có thể điều tra chuyện mộ phần của mẹ ngươi, trách phạt những ai đáng phạt, chém giết những kẻ đáng giết. Từ nay về sau, ngươi sẽ ra người ra quy tắc cho Trần gia!”
Chuyện mộ phần là do ông ta trực tiếp phân phó đám thủ hạ, nhưng những người này đã bị diệt khẩu từ lâu, các bằng chừng nhắm vào ông ta đều đã bị xoá sạch.
“Các người tới từ huyện Bạch, thì quả thực rất sốt ruột rồi.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Lúc trước, các người ra mặt đuổi ta đi, tìm cách xóa tên ta khỏi gia phả, tham lam cướp bạc do mẹ ta để lại. Các người là người khơi mào ra tất cả, cho nên cũng đừng trách ta vô tình! Hôm nay, ta nói rõ cho các người biết, ta họ Ngô, không phải họ Trần, các người nói nhiều vô ích! Khi không ra tay diệt Trần gia, ta nhân từ lắm rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn bọn họ.
“Chư vị, trời lạnh lắm, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hứa Cảnh Minh xoay người định đi.
“Trần Kỳ! Nếu ngươi không đồng ý quay về Trần gia, thì người cha này sẽ quỳ ở đây tới chết!”
Trần Thế An kêu lên.
“Ngươi muốn cha quỳ trước con mình sao? Hay là chết trước mặt con?”
“Ngươi không cho Trần gia đường sống thì Trần gia sẽ quỳ ở đây tới chết!”
Lúc này, lão tộc trưởng cũng quỳ xuống, Ngô Thất tung cước đá ông ta bay ra.
“Đừng làm bẩn tiếng tốt của thiếu gia!” Ngô Thất lạnh lùng nói.
“Ép ta à?”
Hứa Cảnh Minh dừng lại, quay người nhìn bọn họ.
“Các người có quỳ xuống xin ta về, ta cũng vĩnh viễn không về! Ta cho các người thời gian một nén hương, mau mau ngoan ngoãn mà rời khỏi đây đi! Nếu các ngươi làm bẩn mắt ta, ta đành phải đưa các người vào nhà lao!”
Nói xong, hắn đi vào nhà rồi đóng cửa, chỉ còn Ngô Thất và Lưu Phúc đứng ở đó.
—----
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận