Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 166: Tuyệt cảnh (2)

“Chị Di và Dương Thanh Thước đang ta giải quyết bốn tuyển thủ còn lại của chiến đội Lôi Vân Phóng.”
Hành Phương nói.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp rất lớn đang chia ra từng phối cảnh, tất cả mọi người đều chú ý tới cuộc giao tranh giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng chứ không có mấy người xem Vương Di và Dương Thanh Thước truy sát bốn thành viên của đội Lôi Vân Phóng. Tuy bọn họ thỉnh thoảng vẫn nhìn sang, nhưng ánh mắt lại rời đi ngay lập tức.
Nhưng vào lúc này…
Bốn thành viên của Lôi Vân Phóng đều đã bị xóa sổ.
Khi một thương cuối cùng xuyên qua, Dương Thanh Thước nhìn đối thủ biến mất trước mắt mình
“Chị Di, chúng ta đã giải quyết xong tất cả đối thủ.”
Dương Thanh Thước nói trong kênh truyền âm của tổ đội.
Vù.
Vương Di cũng đi tới chỗ đường tắt, cô gật gật đầu rồi nhìn về phía xa xa: “Đội trưởng đang giao đấu với Lôi Vân Phóng, chúng ta đi giúp hắn đi.”
“Ừm.”
Dương Thanh Thước gật đầu.
Hai người nhanh chóng chạy tới một nhà trọ cách nơi giao chiến khoảng chừng bảy tám mươi mét rồi đi lên nóc. Từ nơi đó, bọn họ có thể quan sát trận giao chiến này một cách rõ ràng.
Hứa Cảnh Minh đang bị Lôi Vân Phóng áp bức đến mức thê thảm, hắn phải dốc toàn lực để ứng phó, cây ngân thương trong tay cũng không được dùng để tiến công, chỉ có thể phòng ngự liên tục! Dù vậy, hắn thỉnh thoảng vẫn không phòng ngự được, phải dựa vào bao cổ tay để ngăn cản.
May mà hắn chỉ cần bảo vệ đầu thôi!
Đao của Lôi Vân Phóng không chém vào được áo giáp của Hứa Cảnh Minh. Khi phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ cao cấp, áo giáp của Hứa Cảnh Minh trở nên nặng hơn rất nhiều, khả năng phòng thủ cũng theo đó mà tăng lên.
“Tôi không giúp được anh Hứa. Nếu qua đó, có lẽ tôi còn không thể đánh ra nổi một chiêu.”
Dương Thanh Thước nói.
“Để tôi thử xem.”
Vương Di nhìn kỹ.
Cô cảm ứng sức gió và lượng mưa đang rơi xuống, tầm mắt nhìn về quỹ đạo di chuyển của Lôi Vân Phóng, bàn tay bắt đầu nắm lấy dây cung.
“Vút.”
Ánh mắt của Vương Di trở nên lạnh lùng, ngón tay thả lỏng, cung tên xé rách không khí trong nháy mắt, nhanh chóng bắn tới theo một đường thẳng
Để đối phó với Hứa Cảnh Minh, Lôi Vân Phóng cảm ứng sức gió, bộ pháp quỷ mị di chuyển ngược lại với hướng gió. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một sự rung động bất thường trong “ cơn gió”, hắn liếc mắt cái, lập tức nhận ra một mũi tên đã bay xa hơn hai mươi mét. Nhịp điệu di chuyển của Lôi Vân Phóng có chút thay đổi, vút một cái, mũi tên kia liền bay qua người Lôi Vân Phóng, trúng vào phiến đá trên mặt đất, nơi đó nổ tan thành thành một cái hố.
‘Mũi tên của Chu Nghệ thì tôi cần phải dốc hết toàn lực để đối phó. Cô gái à, mũi tên của cô sao? Tôi căn bản không thèm nhìn đến.”
Lôi Vân Phóng cười, hắn quả thật không cần nhìn đến.
Với khả năng cảm nhận gió nhạy bén của mình, chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, hắn ta có thể phát hiện bất kỳ đần tấn công nào, cho dù đó có là tập kích từ đằng sau/
“Hắn ta có thể tránh được một mũi tên của mfinh đơn giản như vậy sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, Vương Di cảm giác Lôi Vân Phóng vẫn đang di chuyển bình thường, nhưng khi tiết tấu của hắn hơi thay đổi một chút, mũi tên vừa rồi của cô đã trượt đích rồi.
“Tiếp tục thông, ít nhất thì mình cũng phải quấy nhiễu Lôi Vân Phóng.”
Vương Di lại lấy đà và bắn mũi tên thứ hai.
Lôi Vân Phóng không thèm nhìn tới những mũi tên của cô, hắn chỉ cần cảm nhận sự giao động của gió, sau đó thay đổi hướng di chuyển một chút là có thể tránh được. Hắn ta coi đó là một bài tập thú vị để rèn luyện thân pháp.
“Khi luyện tập trong sân luyện võ, mình đã tạo ra một đám cung thủ ảo tấn công mình cùng một lúc để có thể luyện tập vừa né vừa giết đối thủ. So với đối thủ ảo, cô gái này cũng chỉ có một người, không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp nào.”
Lôi Vân Phóng nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh: “Ngược lại, tên nhóc Hứa Cảnh Minh này có thể chống đỡ khá tốt. Nhưng để mình xem xem, liệu hắn ta có thể chống đỡ được mấy lần.”
Lôi Vân Phóng lại đột ngột tiến sát lại, ánh đao lóe lên.
Tinh thần của Hứa Cảnh Minh đặt hết lên trên người Lôi Vân Phóng, ngân thương trong tay toàn lực ngăn cản.
Phòng ngự, phòng ngự, tiếp tục phòng ngự!
Thân pháp Lôi Vân Phóng quỷ mị, đao pháp thì đột ngột, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể phòng ngự theo bản năng, hệ thần kinh căn bản không kịp hoạt động.
“Keng.”
Bao cổ tay ngăn cản vô cùng khó khăn, khiến đối phương phải lui lại.
“Lần thứ năm rồi! Mình còn có thể ngăn cản được mấy lần nữa?”
Làn da của Hứa Cảnh Minh đều đã phiếm hồng, ánh mắt cũng đã đỏ lên, khí huyết khắp người hắn đã đến mức cực hạn, đương nhiên là đang toàn lực điều động lực lượng sâu nhất trong cơ thể, nhưng vẫn cảm giác bản thân như đang rơi vào tuyệt cảnh tù nhân như cũ, càng giãy dụa, càng vô lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận