Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1049: (Phần 8) Hai sự lựa chọn (1)

Hứa Cảnh Minh cười: “Một nền văn minh thổ dân bị hủy diệt chỉ vì một lần thua cược, ba vị có cảm thấy chuyện này quá sức nực cười không? Không những thế, cái tên Duật Hú kia dù sao cũng là hoàng tử của một nền văn minh vũ trụ trung đẳng, nhưng khi đưa ra quyết định tàn sát toàn bộ nền văn minh thổ dân, hắn ta vậy mà lại không nghĩ đến việc phải nhổ cỏ tận gốc.”
“Thất hoàng tử Duật Hú đã sở hữu hành tinh tư nhân này trong nhiều năm, và nền văn minh ở đó này đã sản sinh ra một nhóm sinh mệnh Tinh Không, những sinh mệnh Tinh Không đã rời khỏi hành tinh quê hương, cống hiến sức mình cho hắn ta! Vậy mà thất hoàng tử thì sao? Hắn ta lại quyết định tàn sát tất cả người thân, bạn bè của những sinh mệnh Tinh Không kia đều sống ở hành tinh tư nhân kia.”
“Vì lẽ đó, những người đó trở thành quân phản loạn.”
Hứa Cảnh Minh cảm khái: “Vị hoàng tử này có lẽ cũng hoàn toàn không coi trọng những nhân vật nhỏ bé ấy, cho nên không nghĩ tới chuyện phải đối phó với bọn họ trước khi tàn sát nền văn minh thổ dân kia. Sau khi nếm trái đắng, hắn ta mới đi bắt những sinh mệnh Tinh Không này.”
“Hắn ta không giết bọn họ, mà còn bắt những sinh mệnh Tinh Không này phải làm nô lệ.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ninh Vi chính là một trong số các sinh mệnh Tinh Không bị giết cả nhà, bị diệt cả nền văn minh, bị bắt làm nô lệ đó.”
“Anh ta dành phần đời còn lại của mình để báo thù.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tôi báo thù giúp anh ta, vậy là sai sao?”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Cậu đã giết hết tất cả, từ hoàng tử Duật Hú, cũng như người thương nhân lớn đánh cược với hắn ta, cho tới toàn bộ sinh mệnh Tinh Không thuộc đội quân thân vệ tham gia đợt hành động đó, không chừa lại bất kỳ ai.”
“Đúng thế.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “739 người, không chừa lại một ai.”
“Hoàng tử Duật Hú đáng chết.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Nhưng vị thương nhân tham gia đánh cược cũng chỉ yêu cầu hoàng tử Duật Hú phải giết chết bao nhiêu nhân khẩu, chứ không hề bắt buộc hắn ta phải tàn sát một nền văn minh vô tội. Theo luật pháp, tội của vị thương nhân kia chưa đến mức phải tử hình.”
“Hắn ta chỉ thắng cược một lần, liền bắt đối phương phải giết một tỷ người? Loại thương nhân như thế này, chẳng giết đi thì giữ lại làm gì?” Hứa Cảnh Minh cười nhạo.
“Hoàng tử Duật Hú là người có tính tình ngang ngược, luôn áp đặt những quy định rất nghiêm khắc đối với đội quân thân vệ dưới trướng mình, Một khi hắn ta đã ra lệnh, thì những sinh mệnh Tinh Không trong đội quân thân vệ nhất định phải làm theo, nếu không thì sẽ bị “đội chấp pháp” xử tử vì làm trái quân lệnh”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Vì lẽ đó, đội quân thân vệ chỉ đang làm theo mệnh lệnh, không đáng bị xử tử.”
“Bọn họ biết rõ tính tình của hoàng tử Duật Hú, vậy tại sao không rời khỏi đội quân thân vệ dưới trướng hắn ta? Nếu như cam tâm làm nanh vuốt cho một kẻ ác ôn như vậy, thì chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Hứa Cảnh Minh lạnh lùng nói.
Phó viện trưởng Xích Mông khẽ gật đầu: “Tôi nói tiếp về vụ án thứ hai, chính là vụ án của Thương Phu.”
Hứa Cảnh Minh nhớ lại những người mà hắn từng dung nhập để cảm nhận nỗi đau khổ, một trong số đó là… Thương Phu.
“Thương Phu bị phản bội bởi người bạn thân tên là “Trạch Phương”, khiến cho toàn bộ gia tộc hơn một ngàn nhân khẩu của hắn đều mất mạng. Thương Phu bạc trắng đầu sau một đêm, thề phải báo thù.”
Hứa Cảnh Minh nói khẽ: “Sau đó, Thương Phu ngóc đầu trở lại, nắm quyền kiểm soát nước Khánh, nhưng Trạch Phương đã kịp thời chạy trốn tới quốc gia đối địch là nước Tuân.”
“Trải qua hơn mười năm chinh chiến, Thương Phu cuối cùng cũng đánh bại nước Tuân, sắp sửa bắt được kẻ thù “Trạch Phương”. Thế nhưng đúng lúc này, một chiếc phi thuyền vũ trụ thám hiểm phát hiện ra hành tinh này.”
“Kể từ đó, hành tinh thổ dân này bắt đầu bước vào thời đại vũ trụ.”
“Hành tinh này nhanh chóng bị mua lại bởi một đại gia tộc, Trạch Phương khéo léo tìm cách đi theo bọn họ, từ đó phất lên nhanh chóng.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Trạch Phương bắt bớ Thương Phu, hắn không thèm giết anh ta mà trái lại ngày ngày tra tấn anh ta, khiến anh ta phải sống trong cảnh tù đày, mãi mãi không nhìn thấy điểm tận cùng.”
“Vừa hay, tôi tình cờ đi ngang qua hành tinh có sự sống đó, quan sát toàn bộ sinh linh ở nơi đó, phát hiện ra cảm xúc đau khổ khủng khiếp trên người anh ta.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Tôi đã hoàn thành tâm nguyện của anh ta..”
“Trong vụ án Thương Phu, cậu đã giết 1132 người.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Một vài kẻ trong số họ đáng chết, nhưng hầu hết mọi người đều không đáng tội chết. Suy cho cùng, trước khi chiếc phi thuyền vũ trụ thám hiểm kia phát hiện ra hành tinh đó, các quốc gia bản địa vẫn đang tranh đấu với nhau, ân oán giữa các bên khó bề phân định đúng sai, nhưng sau khi bọn họ hòa nhập vào thời đại vũ trụ, thì những ân oán xưa cũ đó cũng đồng thời được xóa bỏ. Cậu không nên ra tay giết chóc vì những thù hận xuất phát từ thời kỳ thổ dân.”
“Chỉ cần hoà nhập vào thời đại vũ trụ, thì những ân oán trước đó sẽ được xóa bỏ sao?”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Toàn bộ gia tộc hơn một ngàn người của Thương Phu đều phải chết uổng sao? Hơn mười vạn người vô tội bị Trạch Phương hãm hại đều phải chết uổng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận