Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 209: (Phần 2) Hứa Cảnh Minh vs Alan Emelianko (1)

“Hùng miêu.”
Hứa Cảnh Minh ngạc nhiên nhìn một trong những người bạn cũ của mình, Hùng miêu Trương Khiêm: “Trùng hợp vậy sao?”
“Ha ha, Cảnh Minh.”
Hùng miêu Trương Khiêm cười vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên anh tham gia giải đấu thế giới, chính phủ Trung Quốc chúng ta gióng trống khua chiêng, chuẩn bị trước chương trình phát sóng trực tiếp cho anh. Đương nhiên tôi cũng đã xác định thời gian, chọn thứ tự. Nhìn xem, nhìn cái vận may này mà xem… thật sự đã gặp nhau rồi.”
Tâm trạng của Hứa Cảnh Minh cũng rất tốt.
Trong trận đấu cấp thần đầu tiên, Hùng miêu Trương Khiêm chính là đồng đội của anh.
Bây giờ là trận đấu đầu tiên của giải đấu thế giới, Hùng miêu Trương Khiêm lại tiếp tục là đồng đội của anh.
“Hứa Cảnh Minh.”
Ba đồng đội còn lại cũng khách khí chào hỏi.
“Trận đấu này chủ yếu dựa vào anh. Chúng tôi không dám can thiệp vào trận đấu giữa anh và Alan Emelianko.”
“Các người đều nằm trong top mười thế giới, thực lực của chúng tôi còn chưa đạt tới bậc ba.”
Cả ba đồng đội đều rất tự biết mình.
“Tôi cũng mới đột phá bậc ba.”
Hùng miêu Trương Khiêm nói: “Nhưng mà trận đấu giữa anh và Alan Emelianko có cấp bậc quá cao! Tôi tham gia vào thì chẳng khác nào làm trò hề. Tôi sẽ ở bên cổ vũ cho anh thôi.”
“Đội ngũ cổ động viên.”
Ba đồng đội khác lập tức nói, họ được tham gia vào trận đấu giữa Hứa Cảnh Minh và Alan Emelianko đã là rất vinh dự rồi. Sau khi trận đấu kết thúc, bọn họ có thể đi khoe với mọi người.
“Mọi người phải chú ý biểu hiện, trận đấu này chắc chắn sẽ được Trung Quốc và Nga truyền hình trực tiếp trên toàn quốc, thậm chí không ít chính phủ các nước cũng chọn phát sóng trực tiếp trận đấu này.”
Hùng miêu Trương Khiêm nói: “Tôi đoán trận đấu này có thể sẽ được phát sóng trên toàn cầu, có hơn hai tỷ người đang xem.”
“Chú ý biểu hiện.”
“Có khả năng là hơn hai tỷ người xem.”
Các đồng đội rõ ràng đã trở nên nghiêm túc hơn.
Hứa Cảnh Minh lại thầm thở dài: “Giải đấu cúp Hỏa Chủng dù có nổi tiếng đến đâu cũng chỉ là một cuộc thi đấu trong nước. Nhưng giải đấu toàn cầu… có thể thu hút nhiều quốc gia xem phát sóng trực tiếp, hơn nữa lượng người xem cũng tăng vọt.”
Hứa Cảnh Minh nhìn sang phía bên kia của khu vực chuẩn bị, nơi đó có năm thành viên của Nga, trong đó dễ thấy nhất là một người đàn ông đầu trọc.
“Alan Emelianko!”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương.
Alan Emelianko, cái tên này đã trở thành một huyền thoại.
Người đầu tiên trong lịch sử võ đạo, trong ba người đứng đầu của giới võ đạo, nếu nhất quyết phải chọn người mạnh nhất… thì đó chính là Alan!
“Người này… có kỹ năng sử dụng vũ khí hoàn hảo nhất thế giới.”
Hứa Cảnh Minh rất mong chờ được giao đấu với hắn ta, trước khi thế giới ảo mở cửa, mục tiêu của Hứa Cảnh Minh luôn là giải đấu thế giới.
Và người đàn ông trước mắt này chính là người đạt thành tích cao nhất trong giải đấu thế giới.
“Mời một thành viên trong đội chọn vũ khí và trang bị.”
Giọng nói trong trò chơi ảo vang lên.
“Các người chọn trước đi.”
Alan Emelianko nói với đồng đội của mình.
“Vâng.”
Bốn người đồng đội rất kính nể Alan.
Ở Nga, Alan Emelianko chẳng khác gì một vị thần, hắn ta đã có nhiều thành tực vinh dự trong giới võ đạo, sau khi thế giới ảo mở ra thì thực lực đã tiến xa dẫn đầu, đích thị là một chiến thần vô địch trong nước.
Sau khi giải đấu toàn cầu diễn ra, Alan vẫn luôn giữ vững thành tích toàn thắng.
“Hứa Cảnh Minh?”
Ánh mắt ôn hòa của Alan nhìn Hứa Cảnh Minh ở bên kia: “Người có thể đứng hạng tám Tinh Không bảng, chắc chắn cũng rất có thực lực.”


Một lúc sau, cả mười người của hai bên đều tiến vào bản đồ.
Bản đồ là một chiến trường cổ.
“Rào rào.”
Mười chiếc máy phát sóng hạ cánh, đáp xuống nhiều nơi khác nhau của chiến trường cổ.
Bức tường thành cổ kính đổ nát, bên ngoài tường thành giống như có máu tươi thấm vào đất, trên mảnh đất, mười bóng người có thể nhìn thấy nhau từ xa.
Hứa Cảnh Minh và Alan Emelianko đều nhìn thấy nhau, bắt đầu tiến về phía đối phương. Cả hai đều biết rất rõ… trận đấu này chủ yếu là trận đấu giữa hai người họ.
Khoảng cách giữa những người đồng đội còn lại và họ là quá lớn.
Trừ khi là một nhóm đồng đội có thực lực ngang nhau thì hợp tác mới là quan trọng nhất.
“Hứa Cảnh Minh, tôi đã từng xem anh thi đấu.”
Alan Emelianko nói, nhưng ngôn ngữ hắn ta nói ra là tiếng Trung. Thế giới ảo sẽ tự động dịch đồng bộ, bất kể là cao thủ nói tiếng nước nào… ở Trung Quốc, người ta sẽ nghe được tiếng Trung, mà ở ở Ý người ta sẽ nghe được tiếng Ý, ở Nhật Bản người ta sẽ nghe được tiếng Nhật.
“Lúc đó tôi vẫn chưa giải ngũ.”
Alan Emelianko cười nói: “Hồi đó anh còn rất trẻ.”
“Cho nên cũng bị thua thiệt.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương.
“Anh không mang khiên à?”
Alan Emelianko nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Người ta nói Alan Emelianko có kỹ năng sử dụng vũ khí hoàn hảo nhất thế giới, nếu dùng mỗi khiên đỡ sẽ rất nhàm chán.”
Hứa Cảnh Minh quan sát Alan Emelianko, thân cao 1m85, theo phương pháp tiến hóa thông thường thì cũng không cao lắm.
Alan là người ôn hòa, kín đáo nhất trong ba người đứng đầu giới võ thuật, đồng thời cũng là người sử dụng vũ khí lợi hại nhất.
“Tốt lắm.”
Alan Emelianko nhìn Hứa Cảnh Minh, tinh thần chiến đầu dâng cao.
Hứa Cảnh Minh cầm một cây ngân thương, cũng nhìn đối phương chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận