Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 500: (Phần 4) Ám sát Trình Yến Nhiên (1)

“Phụ vương, ta coi người là phụ thân, người lại để ta như vậy sao?”
Trình Yến Nhiên thầm nghĩ: “Ta đang ở Đế Đô đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có thể nắm giữ mấy trăm người. Nhưng Ngu Phong, một con chó dưới chân người, lại có thể tùy ý điều động nhân lực xung quanh ta bất cứ lúc nào.”
“Ngu Phong là con chó của người, còn ta lại chẳng bằng một con chó!”
Ánh mắt Trình Yến Nhiên trở nên lạnh lùng: “Cho nên, đối với một số việc, người không thể trách hài nhi được.”
Đúng lúc này, nữ tử cụt một tay bước vào phòng.
“Dao nhi.” Trình Yến Nhiên nói.
“Điện hạ?” Nữ tử cụt một tay nhìn Trình Yến Nhiên, nàng cảm thấy sắc mặt Trình Yến Nhiên không ổn lắm.
“Ta cần sư tôn điều động một đội sứ giả ‘Hồng Liên’.” Trình Yến Nhiên nói.
“Chúng ta không đủ nhân thủ sao?” Nữ tử cụt một tay kinh ngạc.
Trình Yến Nhiên gật đầu: “Ngu Phong kia đã lấy đi ba mươi cao thủ cấp một của ta! Lực lượng bên cạnh ta khuyết thiếu rất nhiều.”
“Được rồi, nô tì sẽ lập tức liên lạc với sư tôn.”
Nữ tử cụt một tay nói: “Nhưng cho dù có thể điều động một đội sứ giả Hồng Liên, bọn họ cũng không thể hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của điện hạ.”
“Ta sẽ hiến cho sư tôn 50.000 lượng bạc.” Trình Yến Nhiên nói.
Hai mắt nữ tử cụt một tay sáng lên: “Dựa vào mối quan hệ của sư tôn và điện hạ, thêm cả 50.000 lượng bạc, chắc chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Hai ngày sau, màn đêm buông xuống.
Một đoàn xe ngựa lặng lẽ rời khỏi Yến Vương phủ, chỉ có mười hai hộ vệ đi theo.
Trong quá trình di chuyển về phía trước, cỗ xe hơi rung chuyển do đường xóc, trên xe có ba người, đó là Trình Yến Nhiên, nữ tử cụt một tay và một nam tử trung niên. Nam tử trung niên có khuôn mặt thon gầy, ngồi một bên, đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Điện hạ, sư tôn muốn triệu kiến ngài, vậy thì vấn đề điều động một đội sứ giả Hồng Liên chắc đến chín phần mười rồi.” Nữ tử cụt một tay cười an ủi.
Trình Yến Nhiên nhẹ gật đầu: “Nháy mắt trôi qua, ta chưa gặp sư tôn đã hai năm rồi, sư tôn đặc biệt đến Đế Đô vì chuyện của ta sao?”
“Nô tì nghe nói, sư tôn còn chuyện quan trọng khác.” Nữ tử cụt một tay nói.
Trình Yến Nhiên không hỏi thêm câu nào nữa.
...
...
Trên một mái nhà phía xa, toàn thân Liễu Hải mặc đồ đen, nếu không chú ý cũng không thể phát hiện ra trong đêm tối, nhìn xe ngựa rời khỏi Yến Vương phủ phía xa.
“Yến Vương thế tử, cuối cùng cũng rời khỏi Vương phủ.” Liễu Hải khẽ gật đầu, ông lập tức ra khỏi thế giới Huyết Vũ, truyền tin tức cho ba người Hứa Cảnh Minh, Bàng Trạch và Đồ Lăng qua mạng lưới thế giới ảo.
Mà lúc này.
Trong một tửu lâu, Hứa Cảnh Minh và Bàng Trạch đang ăn tối. Những ngày gần đây, Bàng Trạch dành phần lớn thời gian ở trong thế giới Huyết Vũ, chú ý đến tình hình thay đổi.
“Trình Yến Nhiên rời khỏi Vương phủ!”
Giọng nói của Liễu Hải vang lên trực tiếp trong đầu của Hứa Cảnh Minh và Bàng Trạch.
Trong mạng lưới thế giới ảo, có thể nhận được những tin tức quan trọng bên ngoài bất cứ lúc nào! Ví dụ, lời nhắn của ‘người thân’, ‘khách hàng quan trọng’ sẽ được gửi thành công ngay lập tức bất kể họ đang ở thế giới ảo nào.
“Cuối cùng cũng ra rồi.”
Bàng Trạch mỉm cười: “Nếu hắn muốn trốn trong Vương phủ, nhất quyết không chịu ra, chúng ta bắt buộc phải tấn công vào Vương phủ trước khi kết thúc thời gian thuê người. Tuy nhiên, Vương phủ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, cho dù một đội ngũ hàng trăm cao thủ tấn công vào nơi đó thì khả năng thành công cũng rất thấp.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Trình Yến Nhiên thích hái hoa ngắt cỏ, cũng không phải là hạng người chịu được sự nhàm chán.”
Bàng Trạch nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, hắn hiếm khi mang theo cao thủ bên người.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Đội vệ binh Huyết Vũ gần đây đều bàn tán, người của Yến Vương tạm thời đóng cửa Ỷ Thúy lâu, tập trung một nhóm lớn các cao thủ hàng đầu để điên cuồng truy tìm dấu vết của hung thủ. Các vệ binh Huyết Vũ đã nhận ra một số người đến từ Yến Vương phủ trong số nhóm cao thủ đó.”
“Lực lượng của Yến Vương chủ yếu ở phương Bắc, nếu bọn họ muốn điều động lực lượng ở Đế Đô, luân chuyển nhân lực từ Yến Vương phủ là chuyện bình thường.”
Bàng Trạch đứng dậy: “Đến lúc thu lưới rồi.”
Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy.
Thu lưới!
Một lưới này chính là nhằm vào con cá lớn Trình Yến Nhiên.
...
...
Trình Yến Nhiên ngồi trong xe ngựa, vẫn rất dửng dưng, không hề lo lắng chút nào.
Hắn đã từng trải qua vài lần bị ‘ám sát’, nhưng cũng lâu lắm chưa bị thêm lần nào. Toàn bộ người dân ở Đế Đô đều biết rất rõ, ‘ám sát Yến Vương thế tử’ là một việc rất bất khả thi.
Đương nhiên, Trình Yến Nhiên không tính ‘Trương Khả’ từng tuyên bố tấn công hắn, bởi vì người này cũng đã bị giết chết ngay trên đường phố ngay lập tức, cho nên không phải là mối đe doạ đối với hắn!
“Điện hạ, đến rồi.” Một giọng nói truyền vào từ bên ngoài.
Trình Yến Nhiên vén rèm lên, nhìn thấy một ngôi nhà yên tĩnh trước mặt.
“Đi vào.” Trình Yến Nhiên ra lệnh.
Sau khi nhận lệnh, mười hai hộ vệ và xe ngựa cùng nhau tiến vào ngôi nhà, người gác cổng lập tức đóng cửa lại sau khi tất cả đã đi vào bên trong.
“Xe ngựa tiến vào một ngôi nhà.”
Đồ Lăng mang theo bộ dáng một nữ nhân bình thường đi qua đường, cô liếc mắt nhìn đoàn xe từ đằng xa, sau đó lập tức thoát khỏi thế giới Huyết Vũ để giao tiếp với đồng đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận