Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 476: (Phần 4) Mai phục trong đêm (4)

Cao thủ kiếm khách cấp một này vô cùng không cam lòng, hắn quay người lại rồi liều mạng chiến đấu với Hứa Cảnh Minh, kiếm quang giống như khổng tước xòe cánh, lộng lẫy không gì sánh được, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh không hề vội vã, cũng không hề liều lĩnh, hắn dựa vào ‘lợi thế chiều dài’ của ngân thương để từ từ nghiền ép từ chính diện! Khi các vệ binh Huyết Vũ bắt đầu vây quanh, cao thủ kiếm khách cấp một càng thêm lo lắng, sẽ càng lộ ra sơ hở.
“Phốc.” Ngọn thương của Hứa Cảnh Minh đâm thẳng vào bụng của kiếm khách, để lại một lỗ máu.
“Nếu là một chọi một bình thường, mình phải mất hai mươi chiêu mới giết được hắn. Nhưng vì đối phương đang lo lắng, chỉ cần vài nhát thương, mình đã thành công đả thương hắn ta.”
Hứa Cảnh Minh vung thương, vũ khí trong tay kiếm khách rơi rụng.
“Bắt lấy hắn.” Hứa Cảnh Minh phân phó năm tên vệ binh Huyết Vũ đang chạy tới, sau đó nhìn về phía xa xa, bởi vì phải giao đấu với tên kiếm khách này, hắn đã để những sát thủ khác đào thoát trong bóng tối.
“Một tên trẻ tuổi đến từ nơi hẻo lánh cũng có thể mạnh như thế này.”
Kiếm khách nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh: “Sợ rằng, ngươi có thể đạt tới trình độ cao thủ siêu cấp một trong tương lai. Ta đã thua trong tay ngươi, cũng không có gì để nói.”
“Ai phái ngươi đến đây?”
Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta.
“Hừ hừ, ngươi đã đắc tội người mà ngươi không thể động tới.”
Kiếm khách cười lạnh: “Lần này ngươi có thể sống sót, nhưng lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng kiếm khách, ánh mắt của hắn ta dần dần mờ mịt.
Những vệ binh Huyết Vũ đang trói chặt hắn ta bằng xiềng xích cũng có chút sửng sốt.
“Đội trưởng, hắn ta đã tự sát.” Các vệ binh Huyết Vũ thấy thế cũng có chút hoảng sợ.
Đường đường là một cao thủ cấp một, mới chỉ bị bắt sống mà đã lựa chọn tự sát?
Đây là tử sĩ!
Phải là thế lực kinh khủng đến thế nào mới có thể bồi dưỡng ra được tử sĩ với trình độ cao thủ cấp một?
“Tử sĩ?”
Hứa Cảnh Minh cũng kinh ngạc.
Mặc dù Phí Thanh quyền cao chức trọng, nhưng cao thủ dưới trướng hắn đều là quan viên, cũng chẳng có mấy tên là ‘tử sĩ cao thủ cấp một’. Những thế lực có thể luyện ra được ‘tử sĩ cao thủ cấp một’ đều sở hữu tài nguyên kinh khủng trong thế giới Huyết Vũ.
Vù vù vù!
Trương Khả cũng mang theo năm vệ binh Huyết Vũ chạy nhanh tới.
“Đội trưởng.”
Trương Khả đi tới: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Cảnh Minh đang kiểm tra thi thể: “Là một đám sát thủ.”
Đội ngũ vệ binh Huyết Vũ dưới trướng hắn có 32 người, đội phó Trương Khả cũng là một cao thủ cấp một. Tại Đế Đô, các đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ hầu như đều là cao thủ cấp một, mà một số ít đội phó cũng là cao thủ cấp một.
“Tất cả đều là một đám nghèo hèn.”
Sau khi xem xét bốn thi thể, tổng cộng những lá vàng hay miếng bạc vụn mà Hứa Cảnh Minh tìm được cũng không đến một trăm lượng bạc.
“Đám sát thủ này do ai phái tới?” Hứa Cảnh Minh cũng có chút hoang mang, chẳng lẽ là người của gia tộc Thân Công? Có phải thế lực đứng sau những người mà hắn đã ám sát? Chắc không phải, hắn đã xử lý rất sạch sẽ rồi.
Đội vệ binh Huyết Vũ lần theo dấu vết xung quanh nhưng không tìm thấy gì. Bọn họ nhanh chóng mang thi thể của bốn tên sát thủ đến Thiên hộ, bởi vì đây chính là ‘vật chứng’ then chốt. Đối với một vụ ám sát ‘đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ’, đội vệ binh Huyết Vũ nhất định sẽ điều tra kỹ càng.
Một đêm trôi qua, trời tờ mờ sáng.
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.
Hứa Cảnh Minh đi ra mở cửa, nhìn thấy một đội hơn mười người đứng ở ngoài cửa. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, dẫn đầu là một ông lão tóc bạc, là ‘Lục hộ vệ’ của đội hộ vệ Phí gia.
“Lục đại nhân.” Hứa Cảnh Minh chắp tay.
Lục Thiệu và Cừu Họa Dục đều là tâm phúc của Phí Thanh, bọn họ đã từng hợp sức để đấu lại Dạ Pháp vương của Hắc Liên tông.
“Mau chóng đi đến Phí phủ cùng ta.”
Ông lão tóc bạc nói: “Đại nhân muốn gặp ngươi.”
“Được rồi.” Hứa Cảnh Minh hiểu ra, lập tức tiến lên cưỡi ngựa.
“Đội trưởng.”
Cách đó không xa, năm tên vệ binh Huyết Vũ cũng đi tới, có chút nghi hoặc nhìn về phía nhóm người.
“Các ngươi đi ăn sáng đi, không cần đợi ở đây.” Hứa Cảnh Minh cười nói.
“Rõ.” Năm tên vệ binh Huyết Vũ đều mỉm cười, đội trưởng đã nói vậy, bọn họ cũng có thể buông lỏng một chút.
“Đi!”
Hứa Cảnh Minh đi theo nhóm người, cưỡi ngựa tiến về phía biệt phủ Phí gia.
Điều này khiến Hứa Cảnh Minh âm thầm thở dài, chính quyền Đế Đô cấm hành vi cưỡi ngựa phi nước đại, cho dù hắn là đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ cũng không có quyền làm vậy! Nhưng… rõ ràng, Phí tổng chỉ huy có khả năng điều động quân sĩ, đương nhiên có quyền hạn này.
“Lục đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Tối hôm qua, ngươi cũng bị tấn công đúng không?” Ông lão tóc bạc hỏi.
“Đúng vậy.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Ngươi là người do đích thân đại nhân tiến cử vào đội vệ binh Huyết Vũ. Ngươi bị ám sát, tin tức đương nhiên sẽ đến tai đại nhân.”
Ông lão tóc bạc nói: “Đại nhân cũng có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Chẳng bao lâu sau, nhóm người đã đến Phí phủ.
Đại sảnh Phí phủ.
Hứa Cảnh Minh vừa bước vào đã nhìn thấy La Bách Xuyên thương tích đầy mình đang nằm trên cáng. Sắc mặt hắn ta nhợt nhạt, khi nhìn thấy Hứa Cảnh Minh đến, ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.
“La huynh.” Hứa Cảnh Minh không thể tin vào mắt mình.
La Bách Xuyên bị thương nặng nằm trên cáng, hắn bị mất một chân trái và một cánh tay phải, cả người mê man nằm đó.
“La huynh…” Hứa Cảnh Minh gọi.
La Bách Xuyên liếc nhìn Hứa Cảnh Minh, ánh mắt không thay đổi chút nào.
Lúc này Phí Thanh đi đến, bước lên ngồi vào vị trí chủ vị, khẽ nhíu mày nhìn La Bách Xuyên đang nằm và Hứa Kính Minh đang đứng.
“Đêm qua, cả hai người các ngươi đều bị nhóm sát thủ tấn công.”
Phí Thanh nói: “Cảnh Minh chống cự được, nhưng La Bách Xuyên đã bị chặt đứt một tay và một chân. Thậm chí cả tay chân đứt rời đều bị chúng mang đi.”
“Nói lại cho ta biết tình hình cụ thể.”
Phí Thanh nói: “Càng cụ thể càng tốt, nói cho ta cả những suy đoán của các ngươi nữa.”
“Ta đang ngủ trong nhà, ba tên sát thủ đồng thời ập vào nhà. Ta lập tức cầm vũ khí chống trả. Nhưng chỉ sau vẻn vẹn ha ba chiêu, ta bị chém đứt một chân và một tay.”
La Bách Xuyên nằm đó, mở miệng nói trước: “Chúng mang theo tay chân ta cùng rời đi. Trước khi đi, chúng đã cảnh cáo ta tránh xa tiểu thư Phí Tâm Lan.”
Vẻ mặt của Hứa Cảnh Minh hơi thay đổi.
Tránh xa tiểu thư Phí Tâm Lan ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận