Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 333: (Phần 3) Tiano Syre (2)

Hứa Cảnh Minh và người thân bạn bè đang tụ tập cùng nhau tại một khu vực khán đài, đám người túm năm tụm ba trò chuyện về trận đấu sắp tới.
“Vù.”
Một bóng người bỗng xuất hiện, đó chính là Liễu Hải.
“Sư phụ.”
Hứa Cảnh Minh lập tức đứng dậy.
“Đội trưởng.”
Hứa Hồng, Đới Thông Đạt cũng lập tức chào hỏi.
Liễu Hải mỉm cười gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hứa Cảnh Minh: “Con cũng ngồi xuống đi.”
“Sư phụ, chẳng mấy khi ngài cùng xem thi đấu với con.”
Hứa Cảnh Minh cười nói.
“Trận đầu tiên của hôm nay là Tiano.”
Liễu Hải nói: “Nếu ta có thể chiến thắng được trận thứ hai, vậy thì đối thủ của ta ở vòng bán kết …. sẽ là Tiano! Nói thật, Tiano sở hữu thiên phú cực kỳ kinh khủng. Cho đến hiện tại, hắn ta chưa từng thực sự bộc lộ hết toàn bộ thực lực khi thi đấu công khai. Trong mắt ta, Tiano giống như màn sương mù dày đặc, cho nên ta muốn nghe thử ý kiến của con.”
Liễu Hải biết ông ta và đồ đệ là cao thủ cùng một cấp bậc, nhưng cách lý giải võ đạo của hai người lại hoàn toàn khác biệt, như một lẽ đương nhiên, quan điểm khi tranh tài của bọn họ cũng không hề tương đồng.
“Dạ.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
Sư phụ ở nửa nhóm đầu, hắn ở nửa nhóm sau.
Bất kể là sư phụ hay là Tiano… chắc chắn phải tới trận chung kết thì hắn mới có khả năng chạm trán với họ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải là người chiến thắng duy nhất ở nửa nhóm sau! Nếu không, hắn cũng không có tư cách bước vào trận chung kết.
“Trận đấu bắt đầu.”
Ngữ điệu của nữ dẫn chương trình tràn đầy kích động: “Trận đấu lần này diễn ra ở bản đồ rừng núi!”
Núi rừng sau mưa, mặt đất lầy lội.
Đồ Lăng mặc áo giáp hạng nhẹ màu vàng kim, cầm khiên và đao trên tay, nhìn đối thủ trước mặt bằng ánh mắt hết sức chăm chú — Tiano Syre.
Tiano vẫn mặc áo giáp hạng nhẹ màu đen như trước, chỉ có điều, hắn đang cầm cầm một cây trường côn màu vàng kim.
“Trường côn?”
Trên khán đài phòng phát sóng trực tiếp, Liễu Hải nói khẽ: “Đây là lần đầu tiên Tiano công khai sử dụng trường côn.”
“Đây là vòng đấu 8 chọn 4, hắn ắt hẳn phải cẩn thận hơn rất nhiều, đây có lẽ chính là vũ khí sở trường nhất của hắn.”
Hứa Cảnh Minh cũng nói.
“Một cô gái mười sáu tuổi, đúng là tuổi trẻ.”
Tiano cười đùa, tùy ý vác trường côn: “Tới đi tới đi, dốc toàn lực ra tay đi.”
“Được.”
Sắc mặt Đồ Lăng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, cô ấy vừa dứt lời thì lập tức di chuyển trong chớp mắt.
Vù…
Ba bóng người “Đồ Lăng” đồng thời xuất hiện một cách kỳ dị, ba cô gái di chuyển giữa rừng cây, có lúc dưới mặt đất, có khi trên cành cây, biến ảo khó lường, nhanh chóng tới gần.
“Rất linh hoạt.”
Tiano vẫn cầm trường côn bằng một tay, gác nó lên trên vai như trước, bộ dáng vô cùng thoải mái.
“Vù.”
Ba “Đồ Lăng” đồng thời tiếp cận, người nào cũng cầm đao và khiên.
“Vù…”
Lúc Đồ Lăng tới gần, Tiano lại là người ra tay trước một bước! Suy cho cùng, trường côn dài hơn, nên phạm vi tấn công cũng lớn hơn! Hắn ta cầm cây côn bằng một tay, trong đó trực tiếp quét ngang qua! Cây trường côn xé rách không khí, tạo nên sóng khí màu trắng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, ba bóng “Đồ Lăng” biến mất, Đồ Lăng người thật cầm khiên bị nện bay, va vào thân cây to ở tít đằng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận