Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1047: (Phần 8) Bể khổ và hy vọng (1)

Trên ngôi sao Ngang Tinh – một hành tinh có sự sống phổ thông trong vũ trụ.
Tại một quán rượu nhỏ ven đường, ông chủ Ninh Vi đang ngồi trên chiếc ghế bên lề, trầm ngâm ngắm nhìn dòng người qua lại. Nhưng đột nhiên, hắn ta nhìn thấy một tên ăn mày rách rưới đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Hả?”
Ngay lúc này, Ninh Vi có cảm giác như linh hồn của mình đã bị nhìn thấu triệt để, vậy nên không khỏi giật mình thon thót, tái mét mặt mày. Hắn ta có quá nhiều bí mật, tuyệt đối không được phép bị bại lộ thân phận.
“Trong ba ngày gần đây, tôi đã đi qua 1329 hành tinh có sự sống, quan sát hàng trăm triệu sinh linh. Anh chính là người có nỗi đau trong lòng mãnh liệt nhất trong số những sinh linh mà tôi đã quan sát.”
Tên ăn mày rách rưới đi tới gần: “Anh có sẵn lòng cho tôi mượn ba phút được không?”
Ninh Vi nhìn chăm chú vào người ăn mày trước mắt mình: “Anh định làm gì?”
“Dung nhập vào người anh, cảm nhận nỗi đau của anh.”
Tên ăn mày nói: “Sau đó, tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh.”
“Thực hiện một nguyện vọng của tôi sao?”
Ninh Vi đánh giá Hứa Cảnh Minh, đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng sợ từ đối phương. Cường giả lợi hại nhất mà hắn ta từng gặp trong đời, thậm chí còn chẳng kinh khủng bằng tên ăn mày này.
Nghe xong câu nói của Hứa Cảnh Minh, Ninh Vi bật cười thành tiếng, nụ cười có chút điên cuồng: “Anh muốn cảm nhận nỗi đau của tôi à? Nếu anh có thể cảm nhận được, vậy thì cứ làm đi.”
“Anh đừng phản kháng.”
Tên ăn mày vừa nói vừa nhìn Ninh Vi.
Ninh Vi chỉ cảm thấy hai con ngươi của tên ăn mày kia phảng phất như được kết nối với một vùng vũ trụ, hắn chỉ cần đi theo đối phương thì sẽ bị lạc lối.
Tại thời điểm này, vị trí nơi hai người đang đứng đã hoàn toàn bị che phủ, những người còn trên hành tinh này không nhìn thấy, cũng không thể bước vào đây.
Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, Hứa Cảnh Minh dường như đã hóa thân thành Ninh Vi, trải nghiệm tất cả sự kiện trong 532 năm ký ức của Ninh Vi.
Ba phút trôi qua.
Ninh Vi bất chợt bừng tỉnh, nhìn tên ăn mày trước mặt rồi bật cười điên cuồng: “Thân ở bể khổ vô tận, thế như vẫn không buông bỏ hy vọng? Ha ha ha, anh không khác gì một con lừa, cứ chạy về phía cà rốt trước mắt, chạy mãi cho đến chết mà mãi mãi không ăn được cà rốt.”
“Anh cũng thế.”
Tên ăn mày chỉ vào Ninh Vi: “Mãi mãi ngóng trông hy vọng, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới.”
“Nếu như không có hy vọng, thì anh có lẽ đã tự sát từ lâu. Nhưng cũng bởi vì có nhiều hy vọng, cho nên anh phải trải qua càng rất nhiều thống khổ.”
Tên ăn mày nở nụ cười quái dị: “Người thân lần lượt bỏ mạng, quê hương tan hoang tiêu điều, nền văn minh rơi vào thảm cảnh diệt vong, chính mình là sinh mệnh Tinh Không mà lại bị áp giải tới hành tinh nô lệ, phải gia nhập đoàn quân phản loạn, thế nhưng vẫn thất bại hết lần này tới lần khác… Xem ra, tâm can của anh đã thủng lỗ chỗ, bản thân anh cũng chỉ là cái xác không hồn, thế nhưng anh vẫn còn chống đỡ cho đến nay cũng vì một chút hy vọng đó sao?”
Hứa Cảnh Minh cười ha ha, hai con mắt đều phiếm hồng.
“Tôi không cam lòng cứ thế mà chết, tôi muốn báo thù, phải báo thù bằng mọi giá!”
Ninh Vi nhìn chăm chú vào Hứa Cảnh Minh.
“Ha ha, tôi đồng cảm với anh.”
Hứa Cảnh Minh cười tới mức điên rồ, hắn vận dụng lực lượng tâm linh để dung nhập vào người Ninh Vi, cảm nhận nỗi đau cả đời của hắn ta trong vòng ba phút ngắn ngủi. Nếu là sinh mệnh Bản Nguyên phổ thông nào đó, thì đối phương nhất định đã nổi điên từ sớm, nhưng Hứa Cảnh Minh thì không, hắn ta đã quen rồi.
Trong sáu năm gần đây, Hứa Cảnh Minh đi qua từng hành tinh trong vũ trụ, tận mắt quan sát vô số sinh linh, tìm kiếm những người chất chứa cảm xúc đau khổ nhất. Ban đầu, hắn cũng bị kích thích rất lớn, nhưng sau khi dung nhập vào rồi cảm nhận hết lần này tới lần khác, bản thân hắn cũng trở nên điên điên khùng khùng.
Thậm chí, hắn sẵn sàng làm một tên ăn mày, để cho vô số sinh mệnh kỳ thị, chê ghét chính mình.
Hắn đắm chìm trong đủ loại đau khổ mỗi ngày, cho nên dần dần thích ứng với chúng, cũng như trở nên chai lì trước những đợt công kích từ cảm xúc dị thường.
“Nguyện vọng của anh là báo thù đúng không?”
Hứa Cảnh Minh nhìn Ninh Vi.
“Đúng vậy.”
Ninh Vi nhìn Hứa Cảnh Minh: “Nếu anh đã biết được ký ức của tôi, thì anh phải biết tôi mong muốn điều gì nhất.”
“Anh muốn tất cả những kẻ thù tàn sát người dân ở quê hương của mình đều chết sạch.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Được, đối với những tên kiếm sĩ đã tiêu diệt quê hương anh vào 325 năm trước, chỉ cần bọn chúng còn sống, thì tôi sẽ giết chết tất cả, nhất quyết không tha cho một tên nào.”
Ninh Vi không tin nổi, người này có thể làm được thật sao?
“Anh chỉ cần dò la thông tin vào ngày mai, thì sẽ phát hiện bọn chúng chết cả rồi.”
Tên ăn mày quay người bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận