Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 406: (Phần 4) Thất Sát Lầu (2)

Nhà trọ Lai Phúc là một tòa lầu tương đối nhỏ, nội thất bên trong tầng trệt cũng chỉ có mấy bộ bàn ghế, tên tiểu nhị ngồi ngủ gật bên cạnh một chiếc bàn, chưởng quỹ thì đang tính sổ sách sau quầy.
Đột nhiên, một người mặc áo xám đội nón rơm bước vào. Người áo xám kéo chiếc nón xuống thấp, che phủ gần hết khuôn mặt. Hắn ta bước đến trước quầy, lấy ra một tấm lệnh bài.
Người chưởng quỹ ngẩng đầu xem lệnh bài một cái, sắc mặt không hề thay đổi.
“Mời đi theo ta.”
Chưởng quỹ đi thẳng vào phía trong nhà trọ, người áo xám cũng đi theo.
Sau khi vượt qua những cơ quan thông đạo, hai người bước đến một đại sảnh lớn dưới lòng đất, trong đó có ba ông lão đang bận rộn sắp xếp sổ sách.
Một ông lão tiến lên đón người áo xám: “Vị Tam Sát đại nhân này, ngươi tới gửi nhiệm vụ hay là nhận nhiệm vụ vậy?”
“Nhận nhiệm vụ.” Người áo xám mở miệng nói.
“Đây đều là những nhiệm vụ ở thành Lan Nguyệt, còn đây là những nhiệm vụ ở khu vực xung quanh.”
Ông lão lập tức lấy ra hai cuốn sách dày.
...
Thường Y rất thận trọng, hắn đã ở trong Thế giới Huyết Vũ nhiều năm rồi, đương nhiên thực lực cũng rất phi thường, nhưng hắn đã đầu tư vào quá lớn vào lần này, cho nên không dám xuất đầu lộ diện. Vậy nên, mỗi khi đi ra khỏi cửa, hắn phải luôn mang một đám hộ vệ bên người.
Cốc cốc cốc, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, Thanh Vũ bước vào.
“Thế nào rồi?” Thường Y nhìn cô ấy.
“Đã nhận được nhiệm vụ.”
Thanh Vũ gật đầu: “Bang Hoa Nguyệt, đường Phượng Hồ, phó Đường chủ Đổng Hiệu.”
Thường Y gật đầu hài lòng.
“Người của Thất Sát Lầu nói, chúng ta nhất định phải giải quyết nhiệm vụ trong vòng ba ngày, nếu không sẽ coi như thất bại.”
Thanh Vũ mỉm cười nhìn Thường Y: “Ta chỉ là không ngờ rằng, huynh đã trở thành sát thủ cấp ‘Tam Sát’ của Thất Sát Lầu rồi.”
“Ta đã ở trong Thế giới Huyết Vũ nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên cũng có chút tích lũy.”
Thường Y nói: “Muội đi mời ba người Lữ tiên sinh đến đây.”
Thanh Vũ gật đầu.
Một lúc sau…
Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương đến thư phòng. Ba người bọn họ có chút nghi hoặc, dù sao thì thời gian làm việc hôm nay sắp kết thúc rồi, không hiểu vì sao vị Thường công tử này còn gọi bọn họ đến đây
“Ba vị.”
Thường Y ngồi đó, mỉm cười nhìn ba người: “Hiện tại, ta đang có một nhiệm vụ ám sát, nếu không thành công, ba vị mỗi người đều có thể nhận được 150.000 xu vũ trụ tiền thưởng ngoài. Nhưng nếu ám sát thành công, tiền thưởng cho mỗi người sẽ là 300.000 xu vũ trụ.”
Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương nhìn nhau một cái, khuôn mặt lộ ra nụ cười.
Thất bại cũng được 150.000?
Cho dù chết một lần, cũng có thể bỏ 100.000 để vào lại, vẫn còn dư được một ít.
“Nếu nhiệm vụ ám sát thất bại, các vị có thể sẽ bỏ mạng. Nhưng các vị vẫn phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ tôi.”
Thường Y nói.
“Được.”
“Không thành vấn đề.”
Ba người Hứa Cảnh Minh đều gật đầu.
Trong nhiệm vụ này, chỉ có lãi chứ không có lỗ.
“Mục tiêu nhiệm vụ là phó Đường chủ Đổng Hiệu của đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt.”
Thường Y nói: “Vị Đổng Hiệu này là cao thủ loại hai, nơi ở của hắn ta cũng có cảnh vệ nghiêm ngặt, cho nên các vị hãy cẩn thận.”
Ba người Hứa Cảnh Minh đều gật đầu, vừa là cư dân bản địa, vừa là cao thủ loại hai, nguy cơ mất mạng của bọn họ rất lớn.
Nhưng ba người Hứa Cảnh Minh đều đến ‘Thế giới Huyết Vũ’ chưa được bao lâu, nếu có chết thì lại bỏ ra 100.000 xu để vào lại là được.
“Đây là thông tin chi tiết liên quan đến Đổng Hiệu.”
Thường Y lấy ra một cuốn sách từ bên cạnh rồi đưa qua: “Tôi hi vọng ba vị sẽ giải quyết được Đổng Hiệu ngay sau nửa đêm hôm nay.”
“Được.”
Tử Đằng cô nương giơ tay ra lấy: “Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước, chúng tôi phải chuẩn bị kế hoạch ám sát.”
“Ba người đi chuẩn bị đi.” Thường Y mỉm cười.
Ngay lập tức, Tử Đằng cô nương, Hứa Cảnh Minh cùng Lữ tiên sinh cùng nhau rời khỏi.
“Ba người bọn họ liên thủ hợp lực, khả năng thành công rất lớn.” Thường Y nói.
“Bái phục.”
Thanh Vũ nói với vẻ ngưỡng mộ: “Phần thưởng cho nhiệm vụ giết chết Đổng Hiệu là 200 lượng bạc. Nếu đổi nó thành xu vũ trụ cũng gần 2 triệu xu vũ trụ. Huynh mời ba người bọn họ ra tay, nếu thành công thì cũng chỉ bỏ ra 900.000 xu vũ trụ, còn kiếm lời không ít.”
“Ta là một thương nhân mà.”
Thường Y cười rạng rỡ.
….
….
Nửa đêm, cả thành Lan Nguyệt đều dường như chìm vào giấc ngủ say, không gian im ắng tĩnh mịch.
Ba người Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng và Lữ tiên sinh đeo khăn bịt mặt màu đen, mặc bộ đồ đen, đứng ở góc con hẻm nhìn về phía một ngôi nhà ở đằng xa.
“Đó chính là nhà của Đổng Hiệu.”
Lữ tiên sinh chỉ tay và nói: “Trong nhà, ngoại trừ Đổng Hiệu ra thì còn có một số người hầu và a hoàn, và hơn mười thành viên trong bang Hoa Nguyệt. Những tên này đều có thực lực trung bình, không đáng nhắc đến, nhưng một khi để bọn họ phát ống tín hiệu ra, các thành viên khác của bang Hoa Nguyệt sẽ lập lức biết tin và nhanh chóng chạy đến viện trợ.”
“Bọn họ chưa kịp chạy đến, chúng ta đã sớm giết chết tên Đổng Hiệu đó rồi.” Tử Đằng cô nương nói một cách tự tin.
“Theo kế hoạch trước đó.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Chúng ta sẽ vào từ cửa phụ và đi theo đường chính. Những người trong bang phái đều rất cảnh giác, rất nhiều chỗ trong nhà ẩn chứa các cơ quan. Dù sao đường chính… a hoàn, người hầu và hộ vệ đều hay qua lại, sẽ an toàn hơn.”
“Đi đường chính sẽ rất dễ bị các thành viên trong bang phát hiện.” Lữ tiên sinh nhìn về phía Tử Đằng cô nương: “Một khi phát hiện các thành viên trong bang, phải lập tức giết chết, không được để bọn chúng phát ra tiếng.”
“Yên tâm.” Tử Đằng cô nương gật đầu.
“Đổng Hiệu rất sợ chết, cho nên chỉ ngủ cố định trong ngôi viện nhỏ của hắn ta, nơi đó nhất định có cơ quan dày đặc.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Đến lúc đó, tôi xông lên trước.”
“Ừ.” Tử Đằng và Lữ tiên sinh đều gật đầu.
Cả ba người lập tức hành động trong yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận