Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 120: Trận chiến mở màn của Hứa Hồng (1)

Chỉ cần Hổ vương không ra tay, thì hắn vẫn có thể lợi dụng sự vây công của đàn hổ để tự rèn luyện.
“Bát Cực, Hổ Phác!”
Hai chân Hứa Cảnh Minh phát lực rồi lao ra, bóng dáng dần trở nên mờ ảo, song khiên như hai móng vuốt to lớn mà nhào tới con mãnh hổ đang đứng ở phía đối diện.
Oành!
Tấm khiên va vào con mãnh hổ, Hứa Cảnh Minh đứng tại chỗ, hai chân khẽ khuỵu xuống, con mãnh hổ to lớn lại bị đẩy lùi về phía sau, khi nó ngã xuống đất, miệng mũi còn phun ra bọt máu, cơ thể hơi hơi giật giật rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Lực phát ra từ chiêu thức Bát Cực Hổ Phác coi như thuận lợi. Nhưng những chiêu thức khác thì vẫn chưa ổn cho lắm.”
Hứa Cảnh Minh nhìn bảng chiến lực cá nhân của mình, Khiên pháp, Bộ pháp vẫn dừng lại ở cấp 2: 99% như cũ, chứng tỏ hệ thống thế giới ảo chưa nhận định Khiên pháp của hắn đạt tới cấp 3.
“Khi Thương pháp đạt đến cấp 3, mình có thể tùy theo tâm niệm mà bộc phát, từng chiêu thức được thi triển rất trôi chảy. Nhưng Khiên pháp… Chỉ có một chiêu miễn cưỡng được tính là trôi chảy.”
Hứa Cảnh Minh thầm nói: “Mình cần phải luyện nhiều hơn nữa.”
“Nếu Khiên pháp cũng có thể đột phá, đối với việc khống chế thân thể của mình càng hoàn hảo.”
Hứa Cảnh Minh biết rõ điều này, hắn tiếp tục đánh giết với bầy mãnh hổ, từng con mãnh hổ cũng toàn lực vây lấy hắn.
Sáng sớm, trong sân vườn.
Hứa Cảnh Minh đang tu luyện [Thiên Mãng Tiến Hoá Pháp] ở thế giới thực, hắn thường luyện tập ba lần mỗi ngày, mỗi lần luyện cách nhau ít nhất một tiếng, cường độ cũng khá nhẹ nhàng.
Soạt soạt.
Sau khi xong một lần, cả người Hứa Cảnh Minh đỏ bừng, khí huyết trong mạch máu cũng đang trở nên sôi trào, gân cốt cơ bắp đều chấn động. Cơ thể của hắn phát ra một luồng nhiệt lượng tự nhiên và lan tràn ra xung quanh.
Lê Miểu Miểu đang ăn bánh bao thì nhìn thấy cảnh này, cô không nhịn được nên lên tiếng: “Cảnh Minh, anh luyện phương pháp tiến hóa kiểu gì mà cả người đỏ rừng rực vậy, em đứng cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng từ anh. Còn lúc em tu luyện phương pháp tiến hóa thì lại không tạo ra động tĩnh gì.”
“Chờ đến khi phương pháp tiến hóa của em đạt đến trình độ cấp cao thì cũng sẽ có động tĩnh như anh.”
Hứa Cảnh Minh nói ra, hắn có thể cảm nhận bên trong cơ thể của mình như đang có một lò lửa đang rực cháy, nguồn nhiệt lượng mênh mông từ đó đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến toàn thân.
“Em mới ở trình độ sơ cấp của phương pháp tiến hóa, vẫn còn kém rất xa.”
Lê Miểu Miểu than thở: “Đúng rồi, cuộc thi đấu Hỏa Chủng đang diễn ra, vòng thứ nhất chúng ta sẽ gặp đối thủ là Chiến đội Thiên Phàm số 22, anh đã xem qua thông minh của đội bọn họ chưa? Cảm thấy thế nào?”
“Chiến đội Thiên Phàm chỉ có Hách Phàm từng là thành viên của đội tuyển quốc gia. Còn những người khác đều là tuyển thủ dân gian, đội hình của bọn họ thậm chí còn không có Thần Tiễn Thủ.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Đội hình bố trí như vậy mà vẫn có thể xếp hạng thứ 22, thật sự rất đáng kinh ngạc.”
Lê Miểu Miểu gật đầu.
“Chiến đội của bọn họ cực kì ưu tú, thực lực của các tuyển thủ dân gian kia cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm…..”
Hứa Cảnh Minh nói: “.... Nhưng cũng không thể uy hiếp đến chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lê Miểu Miểu đáp.
….

Tại sân trước của một vùng nông thôn.
“Anh, tối nay là vòng thi đấu chính thức rồi.”
Một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô nói ra: “Đối thủ của chúng ta là hiến đội Lê Mộc, chúng ta có thể thắng không?”
“Thiên Vân.”
Một nông dân tuổi tầm trung niên cười nói: “Mục tiêu khi tranh tài không chỉ là giành thắng lợi, mà còn là cơ hội để chúng ta phát hiện thiếu sót của chính mình, từ đó có thể tự rèn luyện bản thân trở nên mạnh hơn! Thế giới ảo mới mở cửa hơn một tháng, các tuyển thủ giống anh và Hứa Cảnh Minh vẫn còn chiếm ưu thế. Nhưng đến sau này, tiền đồ của những người có thiên phú giống như em mới càng rộng mở hơn nữa.”
“Anh, anh từng lọt vào trong top 8 thế giới, anh cũng có thiên phú.”
Người kia nói.
“Ha ha, thiên phú của em cao hơn anh.”
Hách Phàm cười nói: “Thật ra anh cũng phải thừa nhận, chiến đội Lê Mộc có Vương Di là một trong ba Thần tiễn thủ đứng đầu toàn quốc, lại có bốn người Hứa Cảnh Minh, Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn mang theo tâm tư bảo vệ cô ấy… Tổng thể đội hình của bọn họ mạnh hơn chúng ta. Cho nên chúng ta cứ mang theo tâm thế học tập, cố gắng phát hiện thiếu sót của bản thân để hưởng thụ trận đấu thôi.”
“Giải đấu tiếp theo mới là lúc để em nổi tiếng cả nước, thậm chí còn nổi tiếng cả thế giới.”
Hách Phàm em trai mình với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Sau khi hắn giải nghệ trở về quê hương và bắt đầu thu nhận đồ đệ đến nay, trong số các đệ tử ở võ quán, em trai Hách Thiên Vân của hắn vẫn là người có khả năng tiềm tàng nhất, thực lực có khi còn vượt qua người đã từng là tuyển thủ quốc gia là hắn.
“Ừm.”
Hách Thiên Vân gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận