Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 995: (Phần 8) Có ơn báo ơn (2)

Mặc dù Dương Thanh Thước là bạn tốt của Hứa Cảnh Minh, cũng như có quan hệ vô cùng thân thiết với tập đoàn Lê Mộc, nhưng hắn ta không thành lập tập đoàn hay công ty gì, chỉ mở một phòng làm việc nho nhỏ, hoàn toàn là để phục vụ con đường tiến hóa của chính mình.
“Được sinh sống ở thời đại này là điều may mắn với mình! Mình vừa có thể thi đấu thỏa thích với từng vị cao thủ cường đại, vừa theo đuổi từng cột mốc trong con đường tiến hóa.” Dương Thanh Thước rất vui vẻ.
Hắn ta vẫn luôn ôm lòng biết ơn với thế giới ảo và phương pháp tiến hóa.
Nếu không có thế giới ảo và phương pháp tiến hóa, cuộc sống của hắn ta không thể thay đổi hoàn toàn như vậy.
Lúc này, Dương Thanh Thước nhận được một lời mời liên lạc.
“Hả?”
Dương Thanh Thước kinh ngạc: “Anh Hứa?”
“Trong trăm năm gần đây, mình nghe nói là anh Hứa đã đi tới giới hạn cao nhất của giai đoạn sinh mệnh Bản Nguyên, bước vào thời kỳ quan trọng nhất trong con đường tiến hóa, không thích hợp bị làm phiền. Sao bây giờ anh Hứa lại liên lạc với mình?”
Dương Thanh Thước không biết chuyện Hứa Cảnh Minh bị ô nhiễm, chỉ biết mình không thể quấy rầy Hứa Cảnh Minh.
Hắn bèn ấn nhẹ một cái vào không trung, nhận lời mời rồi bước vào không gian cá nhân của Hứa Cảnh Minh.


Sau khi Dương Thanh Thước xuất hiện, hắn ta quan sát Hứa Cảnh Minh trước.
Hứa Cảnh Minh mặc áo bào dài màu đen, vẫn duy trì ý cười trên khuôn mặt, nhưng lại bộc phát áp lực vô hình, khiến cho Dương Thanh Thước vô cùng kinh sợ.
Dương Thanh Thước có cảm giác như mình là người phàm nhỏ bé đang đối mặt với biển cả mênh mông vô hạn, cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng suy cho cùng, Dương Thanh Thước đã tu luyện hơn năm trăm năm, hiển nhiên cũng có được tinh thần vững vàng, dễ dàng ổn định bản thân.
“Anh Hứa, tôi có hơi hốt hoảng khi gặp lại anh.”
Dương Thanh Thước cười nói: “Đây là giới hạn cao nhất của giai đoạn sinh mệnh Bản Nguyên sao?”
“Tôi vẫn chưa tu luyện tâm linh đầy đủ, không thể kiểm soát bản thân được.”
Đứng trước Dương Thanh Thước, Hứa Cảnh Minh cảm giác như mình được trở về thời còn trẻ, nói chuyện với ngữ điệu nhẹ nhàng vui vẻ hơn nhiều: “A Thước, cậu đột phá lên cấp 7 từ ba năm trước, thế mà không báo cho tôi?”
“Từ hơn một trăm năm trước, chị dâu đã nói cho bọn tôi biết rằng anh đang ở giai đoạn quan trọng nhất trên con đường tiến hóa, cho nên bọn tôi cũng không dám làm phiền anh.” Dương Thanh Thước nói.
“Ồ.” Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Cậu là một trong những tiến hóa giả cùng thời với tôi, hiện đang là người có thành tựu tiến hóa hàng đầu trên hành tinh mẹ Trái Đất, đúng là rất giỏi.”
Dương Thanh Thước cười nói: “Tôi đã nhận được sự đề bạt của chị dâu, thuận lợi tiến vào thương hội Ngô Câu, từ đó mới có thể thu được tài nguyên tu luyện và phát triển vượt bậc như thế này.”
Hứa Cảnh Minh đáp lại: “Những người khác cũng nhận được sự giúp đỡ, nhưng bọn họ lại không bằng cậu.”
Suy cho cùng, thương hội Ngô Câu cũng là thế lực cấp khu vực, vừa có lịch sử lâu dài, vừa có nền tảng sâu rộng. Ngay cả khi Hứa Cảnh Minh là nhân vật đứng đầu ở cả liên minh sao Ngô Câu, thì tập đoàn Lê Mộc của hắn vẫn thua xa thương hội Ngô Câu.
“Sau nhiều năm như thế, cậu không tìm được ai khác sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Tôi có một người bạn gái.”
Dương Thanh Thước giải thích: “Nhưng dù sao thì sinh mệnh Tinh Không có tuổi thọ kéo dài mấy nghìn năm, bọn họ cũng không cần vội vã kết hôn như thế. Hơn nữa, tôi đã sớm có con từ lâu, cũng như vô số đời con cháu, cho nên cảm mình không kết hôn nữa cũng chả sao.”
“Cậu có lòng tin rằng mình sẽ đạt tới cấp 8 trên con đường tiến hóa không?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Tôi vẫn đang nghiên cứu tìm tòi.”
Dương Thanh Thước mỉm cười rạng rỡ: “Càng tu luyện, thì tôi mới càng phát hiện con đường tiến hóa thực sự mênh mông vô bờ. Tôi chỉ cần tiến bộ một ít mỗi ngày, thì đã hạnh phúc lắm rồi. Được sống vui sướng suốt ba nghìn năm như thế này, đó đã là điều may mắn lớn lao trong đời.”
Hứa Cảnh Minh thầm khen ngợi người anh em tốt này.
Hắn ta không coi trọng kết quả, chỉ hưởng thụ quá trình tiến hóa, sống vui sống khỏe qua từng ngày.
“A Thước, tôi rất ngưỡng mộ cậu.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Ngưỡng mộ tôi? Anh nói đùa gì thế?”
Dương Thanh Thước cười đáp: “Anh chính là vị lãnh tụ vĩ đại nhất của nền văn minh Trái Đất, cũng là một nhân vật hàng đầu trong cả tộc đàn nhân loại trong vũ trụ. Hơn nữa, anh còn đang bước vào giới hạn cao nhất của giai đoạn sinh mệnh Bản Nguyên.”
“Lúc trước, tôi cũng có thể ung dung, kiên nhẫn tu luyện như cậu.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu nói: “Nhưng bây giờ thì không được.”
“Bây giờ thì không được ư?”
Dương Thanh Thước thắc mắc: “Chẳng phải sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 có tuổi thọ trăm nghìn năm sao?”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu.
Số rượu Hàn Băng trong tay hắn chỉ đủ dùng suốt ba nghìn năm! Viện trưởng và hai vị Chí Cao còn lại cũng hy vọng Hứa Cảnh Minh có thể giữ tỉnh táo suốt “ba nghìn năm”. Tuy nhiên, hắn không thể nhờ vả ba người viện trưởng tiếp tục sản xuất rượu Hàn Băng cho mình sau mốc “ba nghìn năm” này được, cho nên bắt buộc phải lĩnh ngộ “lực lượng Tâm Giới” của sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba trong vòng “ba nghìn năm”.
Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh không có nội dung truyền thừa cụ thể, cũng như gặp phải đủ loại trắc trở khác nhau, chỉ có thể lựa chọn con đường “tìm đường sống trong chỗ chết”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận