Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 513: (Phần 4) Trân trọng thực tại (4)

“Đế Đô này nhìn vẫn rất phồn hoa.”
Hứa Cảnh Minh đi trên đường: “Thế nhưng thật khó để tồn tại.”
Có thể nhìn thấy hoa bướm ở phía xa, có mấy nữ tử đứng trên lầu đang vẫy khăn mời chào khách.
Có thể thấy mấy tên ăn mày đang xin ăn ở đầu đường.
Có thể thấy các thành viên bang phái đi lại trên đường phố như một bầy chó rừng.
Cũng có thể thấy các nhân vật lớn đang ngồi xe ngựa, xung quanh là một nhóm hộ vệ chen chúc.
“Những người khác nhau có cách sống khác nhau, nhưng chỉ cần có thể sống sót, bọn họ liền kiên trì sống sót. Quả nhiên, sức bền của sinh mệnh thật mạnh mẽ.”
Hứa Cảnh Minh hiểu rõ: “Có lẽ, có thể sống qua một ngày đã là hạnh phúc của rất nhiều người.”
Hứa Cảnh Minh đi về chỗ ở của mình, cũng là nơi đầu tiên hắn thuê khi mới đến Đế Đô.
“Trong hiện thực, một số nền văn minh yếu ớt đều bị nuốt chửng bởi những nền văn minh hùng mạnh. Cuộc sống về sau của những sinh mệnh trên hành tinh nhỏ yếu đó thực sực rất bi thảm.”
“Có người phải đến các hành tinh khoáng sản làm việc quanh năm, làm bạn cùng bão cát. ”
“Có người đi làm nô bộc.”
“Có người bị chèn ép, phải làm nhiều công việc khác nhau. Chẳng hạn như trong thế giới Huyết Vũ, có một số sinh mệnh hành tinh, mất đi trí nhớ, đến thế giới Huyết Vũ sống lại một lần nữa, có khi trong hiện thực đã chết già rồi.”
Hứa Cảnh Minh chưa tự mình trải qua, nhưng có thể tra ra rất nhiều tin tức tương tự trên mạng lưới thế giới ảo.
Nền văn minh Trái Đất cho phép toàn bộ người dân cùng nhau tu luyện phương pháp tiến hóa, ai nấy đều sở hữu mũ trò chơi ảo cho riêng mình! Trong spps nền văn minh sơ khai của vũ trụ, bọn họ đã rất giỏi rồi.
“Mình phải biết trân trọng những thứ đang có. Mỗi một ngày được sống, đã là một điều vô cùng hạnh phúc.”
Hứa Cảnh Minh đứng trong sân luyện võ trong nhà, tay cầm ngân thương, luyện tập thương pháp.
Hạnh phúc là một khái niệm tương đối.
Nhìn thấy càng nhiều điều, Hứa Cảnh Minh càng cảm thấy mỗi ngày của mình mình thực sự rất hạnh phúc! Mặc dù đang chịu áp lực bởi thời hạn bảo hộ nền văn minh mới sắp kết thúc, nhưng hắn vẫn có tương lai tươi sáng, bản thân lại là thiên tài đệ nhất của Trái Đất, hắn có một người vợ hiểu mình, có một cô con gái đáng yêu, cả cha lẫn mẹ, cả ông nội vẫn còn sống khỏe mạnh…
Hơn nữa, hắn còn có thể đến các thế giới ảo để trải nghiệm, luyện tập. Mặc dù nhìn ra toàn vũ trụ, hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý.
Có thể sống như vậy, đã hơn 99% những người còn lại, thật sự rất hạnh phúc.
“Rất tốt.”
Hứa Cảnh Minh luyện tập từng chiêu thức thương pháp, bên trong thương pháp của hắn lại có một hương vị ấm lòng.
Ở cảnh giới của Hứa Cảnh Minh, thương pháp của hắn đã có thể phản ánh trạng thái tâm hồn của mình!
Thương pháp của hắn không quá nhanh hay mạnh, cũng không có chiêu thức biến ảo khó lường. nhưng nó lại đem đến một hương vị ấm áp. Khi nhìn thấy thương pháp như vậy, ai nấy đều có thể cảm nhận được cảnh sinh hoạt ấm áp, cảm nhận được bánh bao nhân thịt ấm nóng bốc khói, cảm nhận được người cha đang bế con gái mình…
Cũng giống như những người bình thường, tràn đầy hy vọng về tương lai, trân trọng từng ngày sống hạnh phúc, luôn tràn đầy năng lượng khi làm việc! Bận rộn một ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Khi cảm thấy ngày tháng trôi qua thật khốn khó và tương lai mịt mù tăm tối, cho dù mỗi ngày đều có cơm ăn áo mặc dâng tận nơi, chúng ta cũng sẽ cảm thấy chán chường nằm đó, cả người cũng bủn rủn. không có chút sức lực nào, con người ta càng thêm chán chường yếu ớt.
Đây là ảnh hưởng ‘tâm linh’!
Trong thế giới Huyết Vũ, Hứa Cảnh Minh đã chứng kiến quá nhiều cuộc đời và số phận khác nhau! Ở mạng lưới thế giới ảo, hắn cũng biết vũ trụ bao la vô tận, vô cùng tàn khốc, hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã đầy đủ, hạnh phúc, nên càng thêm trân trọng từng khắc thời gian trôi qua, hắn cũng càng nhiệt tình hơn!
Lúc luyện thương, lòng hắn vô cùng vui sướng! Thi triển thương pháp dễ dàng hơn mấy lần.
“Hự.”
“Hự.”
Bóng thương rít gào, quỹ đạo càng ngày càng thất thường.
Khi mũi thương đâm xuyên qua không khí, nó cũng nhanh hơn một chút.
Hứa Cảnh Minh tập trong sân dưới màn đêm đen, mượn ánh trăng, hắn đã luyện tập thương pháp khoảng nửa canh giờ.
Mà mỗi chiêu thức trong thế giới Huyết Vũ đều tiêu tốn rất nhiều sức lực, Hứa Cảnh Minh không cố ý phô diễn hết sức mạnh của mình, nhưng luyện được nửa canh giờ, hắn cảm thấy được bụng mình trống rỗng không còn gì, lúc đó hắn mới dừng lại.
“Buổi tối ăn nhiều như vậy, thế mà tiêu hóa hết rồi.”
Lúc này Hứa Cảnh Minh mới dừng lại: “Đói quá.”
Hắn tranh thủ cầm ngân thương bước vào trong phòng, lấy một hộp bánh mì ra.
Chiếc bánh mì lớn này luôn được Hứa Cảnh Minh để ở trong phòng, khi đói sẽ ăn một miếng, làm dịu đi cảm giác đói bụng. Mỗi sáng, hắn ăn sáng ở cửa hàng gần nhà, ăn xong đều sẽ gói bánh mì và nước nóng để mang về.
Tất nhiên, nước sôi để đến đêm thì cũng đã nguội rồi.
“Răng rắc, răng rắc…” Răng Hứa Cảnh Minh sắc nhọn, hắn vừa ăn mì vừa uống nước đun sôi để nguội.
“Mình cảm thấy thương pháp của bản thân đã có chút thay đổi.”
Hứa Cảnh Minh cũng cảm nhận được sự thay đổi: “Rõ ràng là mình không cố ý huy động từng tế bào, cũng không dùng hết sức bộc phát, nhưng tốc độ cứ tự nhiên tăng lên. Thương pháp cũng nhanh hơn, mạnh hơn.”
“Thôi, vào mạng lưới thế giới ảo xem thử.”
Hứa Cảnh Minh ăn một miếng bánh cho đỡ đói, sau đó offline và biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận