Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 396: (Phần 4) Tập kích trên phố (1)

Nháy mắt đã là ngày thứ bảy.
“Bữa trưa hôm nay sớm hơn thường lệ.”
Thanh Vũ cô nương hướng dẫn đám nha hoàn mang thức ăn đến cho ba người trong viện, còn cô thì cầm ô đứng trong viện và nói: “Nửa giờ sau, chúng ta phải bảo vệ công tử đi ra ngoài.”
“Ồ?”
Hứa Cảnh Minh ngừng rèn luyện tâm trí, hắn đứng dậy mở cửa cho đám nha hoàn. Bọn họ đặt đồ ăn trên bàn rồi lui xuống, Thanh Vũ cô nương bước vào và nhắc nhở: “Trong mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên công tử ra ngoài, e rằng sẽ đối mặt với nguy hiểm. Đến lúc đó, chúng ta phải nhờ vào ba vị các ngươi rồi, Cảnh tiên sinh.”
“Thanh Vũ cô nương yên tâm.”
Hứa Cảnh Minh ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, khẩu phần của ngày hôm nay tương đối lớn. Tuy những cao thủ như bọn họ có thể ‘kiểm soát cơ thể cấp độ tế bào’, bạo phát ra tốc độ sức mạnh mạnh mẽ trong nháy mắt, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng. Trong thế giới Huyết Vũ, phương pháp duy nhất để bổ sung năng lượng tiêu thụ chính là ăn uống!
Nửa giờ sau, một cỗ xe ngựa lớn dừng lại bên ngoài cổng lớn Thường phủ, đám người Hứa Cảnh Minh vây quanh Thường công tử, hộ tống hắn ra ngoài.
“Công tử.” Thanh Vũ cầm ô, cùng Thường công tử bước lên xe ngựa.
Ba người Hứa Cảnh Minh đứng xung quanh xe ngựa, gần đó còn có hơn chục hộ vệ đi theo, tất cả bọn họ đều khoác áo tơi.
Lúc này, bầu trời vẫn còn mưa lất phất, Hứa Cảnh Minh cũng mặc áo tơi ở phía ngoài, mang theo hai đoạn trường thương. Hai đoạn trường thương vẫn đang nằm trong bao, được Hứa Cảnh Minh buộc chặt ở trên người. Ngoài ra, hai đai cổ tay trong hai ống tay áo của hắn cũng trang bị từng chiếc phi đao sắc bén.
Vị Lữ tiên sinh kia thì lại mang theo những bánh răng cưa hình tròn kỳ dị. Lúc này, năm lưỡi cưa đang được khảm hợp vào nhau, được hắn mang ở sau người.
Về phần Tử Đằng cô nương, cô ấy chỉ mang theo hai chiếc đao bên hông.
Mười lăm hộ vệ còn lại cũng cầm theo khiên đao, ai nấy đều vô cùng dũng mãnh, tạo thành một vòng bảo hộ kiên cố ở xung quanh.
“Xuất phát.”
Giọng của Thành Vũ cô nương phát ra từ trong xe ngựa.
“Đi!”
Mã phu lập tức quất ngựa, bắt đầu điều khiển cỗ xe tiến về phía trước. Những kẻ do thám của bang Hoa Nguyệt đang hoà lẫn trong dòng người trên đường phố cũng nhìn thấy cảnh này.
“Vị Thường công tử kia cuối cùng cũng ra khỏi nhà rồi, nhanh chóng báo cáo với Đường chủ.”
Một tên do thám căn dặn đồng bọn, còn hắn ta tiếp tục theo dõi đám người Thường gia.
...
...
Là một trong ba bang phái lớn ở thành Lan Nguyệt, ‘bang Hoa Nguyệt’ chiếm cứ tổng cộng tám đại đường khẩu. Nhân số của mỗi đường khẩu, ít thì có hàng nghìn người, nhiều thì lên đến hàng vạn người. Trong địa bàn của mình, bọn họ đích thị là chúa tể thực thụ, sức uy hiếp còn lớn hơn nhiều so với quan phủ.
Ngay cả quan phủ, thậm chí cả vệ Huyết Vũ cũng phải nể mặt bang phái của những người này.
Bang Hoa Nguyệt, Đường khẩu Phượng Hồ.
Trong một ngôi nhà bên cạnh Phượng Hồ, Đường chủ Phượng Hồ đang sống ở đây.
“Đường chủ, vị Thường công tử kia cuối cùng đã ra khỏi nhà rồi.”
Tên do thám tới báo cáo.
“Vị công tử Thường gia này thật là nhát gan, chỉ vì bị ám sát một lần, hắn liền biến thành một con rùa rụt đầu mãi không chịu ra.”
Đường chủ Phượng Hồ thân mặc áo vàng đang ngồi đọc sách, hắn cười nói: “Hắn mang theo bao nhiêu người bên người?”
“Tính cả a hoàn, người lái xe ngựa và hộ vệ thì có 20 người.”
Tên do thám nói: “Nhưng những hộ vệ kia đều cầm theo đao khiên, trông có vẻ không dễ trêu chọc.”
“Hắn vốn chỉ là một đứa con hoang, vậy mà có thể mời đến ba năm cao thủ nhập cấp, xem ra cũng vô cùng lợi hại.”
Đường chủ Phượng Hồ khinh thường, lãnh đạm hạ lệnh: “Lão Ngũ, ngươi đích thân dẫn đội, tiến hành ra tay theo kế hoạch ban đầu.”
“Rõ.” Một tên đại hán vạm vỡ bên ngoài nhà chắp tay phấn khích.
“Lần này ra tay, chúng ta nhất định phải thành công, ta không muốn phải tiến hành lại lần thứ hai.”
Đường chủ Phượng Hồ lạnh lùng nói: “Nếu tin này truyền ra ngoài, Đường chủ Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt đích thân hành sự lại không thể giải quyết một tên con hoang của Thường gia, đó mới thực sự là trò cười lớn.”
“Đội ngũ chấp pháp của thuộc hạ đều võ sĩ tinh nhuệ, nhân số lên đến ba trăm người! Chúng ta có thể dễ dàng giết chết bọn hắn.” Tên đại hán vạm vỡ nói một cách tự tin.
“Ừ, xuất phát đi.” Đường chủ Phượng Hồ cũng khá tự tin.
Đội ngũ chấp pháp là một lực lượng tinh nhuệ của một đường khẩu. Ba trăm võ sĩ tinh nhuệ cùng lúc ra tay, dù Thường Y đã bố trí một vài tên cao thủ nhập cấp ở bên cạnh thì cũng sẽ bị nghiền chết một cách dễ dàng.
Hứa Cảnh Minh và những người khác hộ tống xe ngựa suốt dọc đường, vừa di chuyển vừa chú ý quan sát mọi hướng. Một lúc sau, cuối cùng bọn họ cũng đến một tửu lầu lớn.
“Hai vị tiên sinh và Tử Đằng cô nương, các người vào trong cùng ta.”
Thường Y lên tiếng, đồng thời cũng bước vào tửu lầu, những hộ vệ khác bắt đầu gọi một chút rượu thịt ở lầu một của tửu lầu, sau đó bắt đầu ăn trưa.
Ba người Hứa Cảnh Minh cùng Thường Y đi lên lầu ba của tửu lầu.
“Hai vị tiên sinh đứng đợi ngoài cửa, Tử Đằng cô nương vào trong cùng ta.”
Thường Y nói.
“Được.”
Hứa Cảnh Minh và vị Lữ tiên sinh kia, một trái một phải, đứng gác bên ngoài cửa phòng riêng.
Một lúc sau, vị khách của Thường Y đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận