Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 512: (Phần 4) Trân trọng thực tại (3)

Ông lão thấp giọng nói: “Nhịn một chút, nhịn một chút.”
“Đám người này rõ ràng đang tống tiền chúng ta.”
Cô gái vô cùng tức giận: “Cha ta bị đám người bang phái này ép đến mức bệnh nặng liệt giường, thế mà bây giờ bọn hắn vẫn hiên ngang đến đây dọa dẫm tống tiền. Nha môn đòi tiền, vệ binh Huyết Vũ đòi tiền, bang phái đòi tiền, thậm chí thành viên bang phái như bọn hắn cũng phớt lờ quy củ mà đến đòi tiền… Chúng ta làm ăn, nguồn thu còn không đủ để nộp tiền cho bọn chúng!”
Nam tử xấu xí gãi gãi lỗ tai, cười nhạo một tiếng.
Hứa Cảnh Minh và Khâu Đồng đi xuống cầu thang, sau đó quay đầu nhìn nhau.
Hai người bọn họ vốn dĩ là vệ binh Huyết Vũ!
Tất cả tiểu thương trong khu vực quản lý đều phải ngấm ngầm nộp tiền cho vệ binh Huyết Vũ, bây giờ nghe thiếu nữ này nói vậy, Hứa Cảnh Minh cũng cảm thấy không được tốt lắm. Nhưng toàn bộ vệ binh Huyết Vũ của Đế Đô đều tuân theo điều lệ này, hắn không đủ năng lực để thay đổi.
“Tới giúp người.” Khâu Đồng nhìn Hứa Cảnh Minh.
Nàng ăn ở đây lâu rồi, cũng có ấn tượng tốt về thiếu nữ lo liệu buôn bán này, đương nhiên muốn tới giúp đỡ. Nhưng nàng là vệ binh Huyết Vũ của Hình Ngục ti, cũng không có quyền trực tiếp bắt người!
Cô không có quyền, nhưng Hứa Cảnh Minh thì có!
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh bước tới, ánh mắt lạnh lùng khiến đám người xung quanh sững sờ trong giây lát.
Hứa Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào nam tử xấu xí, quan sát cẩn thận.
“Ngươi là ai?”
Nam tử xấu xí mơ hồ cảm giác được uy áp nặng nề xuất phát từ ánh mắt người đối diện, cho nên hắn cũng không dám quá tự phụ.
“Đề Hình ti đang tra án, người này có liên quan đến một vụ án quan trọng.”
Hứa Cảnh Minh giơ lệnh bài của mình lên cho hai vệ binh phụ trợ xem, chỉ tay về phía nam tử xấu xí: “Hai vệ binh phụ trợ các ngươi, mau chóng áp giải tên này đến đại ngục Nam phủ!”
“Rõ.” Hai vệ binh phụ trợ lập tức tuân lệnh.
Các vụ án mà Đề Hình ti điều tra đều là những vụ trọng án! Vệ binh phụ trợ cần hợp tác.
“Ta có liên quan đến một vụ trọng án sao?”
Nam tử xấu xí khó tin: “Vị đại nhân này, oan cho ta quá.”
“Đại nhân, Lục gia nhà ta…” Trong số những người đang đứng ở một bên, một người đột nhiên mở miệng.
“Ồ? Còn có đồng bọn?” Hứa Cảnh Minh quét mắt.
Đám người này bị dọa đến rùng mình, sắc mặt tái nhợt, không ai dám nói gì nữa.
“Tha mạng, xin tha mạng.”
Thường lão lục sợ hãi quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng, ta có bạc, ta sẽ đưa hết bạc cho ngài.”
Một khi đã tiến vào đại ngục tổng bộ Nam phủ, nếu muốn đi ra thì phải nộp rất nhiều bạc cho rất nhiều người! Nếu không có ít nhất mấy ngàn lượng bạc, căn bản không có khả năng còn sống mà đi ra! Hắn ta là thủ lĩnh một nhóm bang phái, làm sao có thể có nhiều bạc như vậy.
“Ồ?” Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta.
“Ta có một trăm lượng bạc.”
Thường lão lục nói: “Coi như hiếu kính đại nhân.”
Lăn lộn trong bang phái, các khoản chi cũng lớn. Trong tay hắn còn dư lại một trăm lượng bạc đã là rất tốt rồi.
Hứa Cảnh Minh nghe vậy, lập tức cảm thấy mất hứng.
“Mau chóng áp giải đến đại ngục Nam phủ.”
Hứa Cảnh Minh phân phó hai tên vệ binh phụ trợ: “Áp giải đến đó, đăng ký rõ ràng, là vụ án do Cảnh Minh ta điều tra!”
“Rõ.” Hai vệ binh phụ trợ tuân lệnh.
“Cảnh huynh yên tâm, nếu đây là bản án của ngươi, nếu không được sự đồng ý của ngươi hoặc thượng quan của ngươi, không ai có thể mang hắn đi.”
Khâu Đồng mỉm cười, lấy lệnh bài ra: “Ta ở Hình Ngục ti, ta sẽ đưa hai người đến đó.”
Hai vệ binh phụ trợ càng tôn kính thêm, nữ tử là vệ binh Huyết Vũ Hình Ngục ti?
“Nhanh lên.”
“Đi thôi.”
Hai vệ binh phụ trợ bước lên, quấn dây xích vào hai tay của nam tử xấu xí kia, áp giải ra khỏi tửu lâu.
“Tạ ơn Khâu tỷ tỷ, tạ ơn Cảnh đại nhân!”
Thiếu nữ vô cùng kích động, nàng thật sự không kham nổi năm trăm lượng bạc.
“Sau này nếu có kẻ nào không có mắt đến đây, cứ nói với tỷ tỷ.” Khâu Đồng cười nói, lấy thân phận của nàng, che chở cho một tửu lâu bé nhỏ như vậy vẫn không có vấn đề gì.
“Tạ ơn Khâu tỷ tỷ.” Đôi mắt thiếu nữ ươn ướt. Nếu có câu nói này, tửu lâu của họ có hy vọng rồi!
Nhóm người bang phái đứng bên cạnh nhìn nhau, cũng âm thầm ghi nhớ, tửu lâu này có vệ binh Huyết Vũ của Đề Hình ti và Hình Ngục ti làm hậu thuẫn.
Một lát sau.
Hai vệ binh trợ áp giải Thường lão lục tiến về Nam phủ.
“Rõ ràng có tài nghệ, vậy mà mở tửu lâu còn khó khăn như vậy.” Hứa Cảnh Minh đứng trên đường phố, nhìn ánh đèn mờ tối của tửu lâu, khẽ lắc đầu.
“Nhưng bọn họ vẫn muốn cắm rễ ở Đế Đô, bởi vì Đế Đô vẫn còn có chút trật tự, bên ngoài mới thực sự là địa ngục, người bình thường không thể sống nổi.” Khâu Đồng lắc đầu.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Thiếu nữ ấy rõ ràng là chủ, nhưng vẫn phải tiếp khách trên tầng hai tửu lâu.
Phụ thân bệnh nặng nằm liệt giường, nàng đành phải điều hành công việc kinh doanh.
“Cũng là vì kiếm sống.”
Khâu Đồng nói: “Ta đi Nam Phủ trước, huynh có định đến thẩm vấn phạm nhân này không? Nếu không, ta sẽ cho hắn thưởng thức vài ‘quyền lợi’ của đại ngục.”
“Sắp tới, ta phải bộn bề công việc. Nếu một tháng sau đó mà hắn ta vẫn còn sống, ta sẽ đích thân đến thẩm vấn.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Ta hiểu rồi.” Khâu Đồng trả lời.
Loại thủ lĩnh một nhóm bang phái như vậy, ắt hẳn không thể sống sót ra khỏi đại ngục. Đại ngục tổng bộ Nam phủ cũng không thể giam giữ đám người vô dụng này, bởi vì bọn họ còn phải cho hắn ăn uống, chỗ ở. Nếu hắn ta không có tiền, cứ theo nguyên tắc cũ, người sẽ biến mất trong vòng một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận