Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 872: (Phần 7) Quân chủ Mạt Hữu và Hứa Cảnh Minh (3)

Lãnh chúa U Phù tiến hành cướp bóc một mình, cho nên tốc độ hơi chậm một chút. Trọn vẹn 28 giây sau đó, chín sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc nhanh chóng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng chiếu rọi bốn bề, khiến cho thời không trở nên vặn vẹo, từ đó hình thành một tấm lưới lớn khổng lồ bao phủ hành tinh nhằm trói chặt lãnh chúa U Phù.
Cả chín sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc toát ra hàn ý trong ánh mắt, bọn họ không hề tỏ ra thương hại nữ lãnh chúa Ngục tộc kia một chút nào.
Trên chiến trường, Nhân tộc và Ngục tộc có sách lược hoàn toàn khác nhau.
Ngục tộc không mấy quan tâm chuyện sống chết, các đội viên phân tán ra khắp nơi để gia tăng hiệu suất cướp bóc, nhưng cũng dẫn đến tỉ lệ thiệt mạng tương đối cao.
Nhân tộc thì khác.
Các cường giả cấp 9 thường hoạt động theo đội, đồng thời được trang bị vũ khí khoa học kỹ thuật với uy lực mạnh mẽ! Một đội sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9 được trang bị vũ khí khoa học kỹ thuật của Liên minh Nhân loại Vũ Trụ hoàn toàn có đủ khả năng để địch lại cường giả cấp 10 Ngục tộc, nếu không thì vẫn có thể dễ dàng tẩu thoát.
Vì lẽ đó, tỉ lệ thiệt mạng của Nhân tộc thấp hơn Ngục tộc nhiều.
Thế nhưng…
Dù sao thì đây vẫn là chiến trường, đương nhiên sẽ phát sinh thương vong!
“Ừm?”
Thế Giới Ác Mộng vô hình giáng xuống, nếu so sánh với nó, hành tinh có sự sống này chẳng khác gì một giọt nước giữa đại dương rộng lớn. Chín vị sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc lập tức biến sắc, hệ thống trí tuệ nhân tạo của vũ khí công nghệ phát ra âm thanh cảnh báo.
“Cảnh báo, lực lượng Cao Duy xuất hiện.”
“Cảnh báo, lực lượng Cao Duy xuất hiện.”
Các vũ khí khoa học kỹ thuật trong tay chín vị sinh mệnh Bản Nguyên vốn dĩ đã rất mạnh rồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi sự xâm nhập của Thế Giới Ác Mộng.
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp!
Chín người bỗng chốc nổ tung như chín bọt bong bóng.
“Ôi.”
“Đây là đâu?”
“Không!”
Ý thức của chín sinh mệnh Bản Nguyên bị kéo vào Thế Giới Ác Mộng, sau đó lần lượt bị nuốt chửng bởi một con quái vật khổng lồ ở trong đó.
“Ôi.”
Quân chủ Mạt Hữu rốt cuộc cũng bước ra từ hư vô, hắn ta khẽ thở dài một chút, đôi mắt xanh biếc bất chợt hiển hiện khuôn mặt đau đớn giãy giụa của chín vị sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc vừa nãy.
“Ta chờ đợi con mồi, nhưng không ngờ lại nghênh đón chín kẻ tép riu này.”
Sau khi nhìn vũ khí khoa học kỹ thuật còn sót lại của đội ngũ sinh mệnh Bản Nguyên, Quân chủ Mạt Hữu bất chợt lóe lên một suy nghĩ trong đầu, sau đó cất nó vào trong Thế Giới Ác Mộng: “Vũ khí khoa học kỹ thuật của Nhân tộc quả thực rất lợi hại, ngay cả Thủy Tổ cũng phải kiêng dè ít nhiều. Mình cũng không ngờ khoa học kỹ thuật lại có thể đạt tới trình độ ngoài sức tưởng tượng như vậy!”
“Quân chủ.” U Phù chạy đến.
“Đi thôi, ta bị lộ tẩy rồi.”
Quân chủ Mạt Hữu nói: “Nhân tộc sẽ không cho con mồi đáng yêu kia tới đây.”
“Một mình quân chủ đánh chết chín sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc.” U Phù nói.
“Trong gần một trăm năm một năm, ngươi có biết vị người trấn giữ thần bí “Thương khách hắc ám” kia đã giết bao nhiêu lãnh chúa Ngục tộc không?” Quân chủ Mạt Hữu mỉm cười nói.
“Ta nghe nói là không ít.” U Phù nói.
“Mặc dù chúng ta đã giảm bớt tần suất cướp bóc ở các liên minh sao thuộc phạm vi trấn thủ của hắn, nhưng số lượng lãnh chúa Ngục tộc chết trong tay hắn phỏng chừng ít nhất là một ngàn.”
Quân chủ Mạt Hữu nói: “Bản thân ta đã chinh chiến ở chiến trường tiền tuyến hơn vạn năm, nhưng cũng chỉ giết được tổng cộng hai, ba ngàn sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc mà thôi, còn thương khách hắc ám mới chinh chiến bao lâu chứ?”
Lãnh chúa U Phù cung kính nói: “Chiến tích không nói lên được điều gì, thực lực mới là điều quan trọng nhất. Vị thương khách hắc ám kia thậm chí không dám đối đầu với cấp 10.”
“Đúng, thực lực mới là yếu tốt quan trọng nhất, chúng ta cũng không tiếc gì tính mạng của đám lãnh chúa Ngục tộc, bởi vì kẻ yếu vốn dĩ sẽ bị đào thải.” Quân chủ Mạt Hữu nói.
“Đúng vậy, ngay cả khi có sai lầm trong quá trình sàng lọc, thì những người xuất sắc vẫn sẽ được phục sinh.” U Phù nói.
“Đi thôi, nếu tên thương khách hắc ám kia tiếp tục chặn giết, thì ta nhất định sẽ đụng độ với hắn thôi.”
Quân chủ Mạt Hữu nói: “Hắn ta đích thị là một con mồi ngon lành.”
Chín khuôn mặt trong đôi mắt xanh biếc của hắn ta đã biến mất quá một nửa, còn những khuôn mặt sót lại đều đang rên la đau đớn.
Vù.
Quân chủ Mạt Hữu mang theo lãnh chúa U Phù lặng lẽ biến mất, không gây ra một tiếng động nào.
Khoảng hơn một phút sau, một gợn sóng lan tràn khắp mảnh tinh không, một chiếc phi thuyền vũ trụ mang theo hai bóng người đi xuyên thời không tới nơi đây, đó chính là Giản tiên sinh và Ất Tửu.
“Quân chủ Mạt Hữu đi rồi.” Đôi mắt của Giản tiên sinh chiếu rọi cả vùng vũ trụ sao trời, mọi thứ đều nằm trong tầm quan sát thăm dò của hắn ta.
“Sau khi nếm trải mùi vị thua cuộc lần trước, quân chủ Mạt Hữu cứ thấy bản thân bị bại lộ thì sẽ lập tức co giò bỏ chạy!” Ất Tửu bình tĩnh nhận xét.
Tình huống này hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta, dù sao thì sức mạnh tổng hợp của ông ta và Giản tiên sinh cũng vô cùng khủng bố.
Quân chủ Mạt Hữu không hề nguyện ý đánh nhau với hai người bọn họ, cảm giác khi một phần của “thế giới Ác Mộng” bị chôn vùi cũng chẳng tốt chút nào.
Giản tiên sinh lên tiếng: “Từ khi chúng ta đả thương quân chủ Mạt Hữu, hắn ta cũng hạn chế xuất đầu lộ diện ở chiến trường. Theo lẽ thường, hắn ta sẽ không tiếp tục ra tay nhanh như thế.”
“Hắn ta nhắm vào sư đệ Ngô Minh sao?” Ất Tửu suy đoán.
“Chúng ta phải cẩn thận đề phòng chuyện này mới được! Nếu sư đệ Ngô Minh bỏ mạng và vuột mất bảo vật Cao Duy, vậy thì tộc đàn nhân loại sẽ phải giải quyết rất nhiều rắc rối.” Giản tiên sinh nói tiếp: “Nhưng quân chủ Mạt Hữu vốn là mối đe dọa rất lớn đối với sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9 phổ thông.”
Ất Tửu gật đầu.
Hầu hết các sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc chiến đấu ở tiền tuyến đều là những người lớn tuổi hoặc tích lũy đủ nhiều. Cho dù bọn họ hành sự rất cẩn thận, hơn nữa còn được trang bị vũ khí công nghệ cao, nhưng vẫn sẽ phát sinh thương vong.
Tuy rằng một số người vẫn có thể được hồi sinh. nhưng nếu là những đối thượng có ít công lao hoặc quá lớn tuổi thì thật sự không sống lại được nữa.
Các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9 Nhân tộc không thể phản đối mệnh lệnh điều động chiến đấu, vậy nên bọn họ buộc phải làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Nếu có thể trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10, bọn họ cũng không cần sợ chết nữa.
Một sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 cực kỳ khó đối phó, nhưng cho dù bọn họ chết rồi, thì vẫn sẽ được phục sinh như trước.
Các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 đương nhiên cũng chẳng muốn rơi vào tình cảnh hiểm nghèo như vậy, bởi vì khi chết rồi thì sẽ mất hết vật phẩm trên người, đồng thời còn bị trừ một phần công lao tương ứng để được phục sinh.
Cho dù công lao không đủ, thì cũng sẽ bị trừ thành số âm, cứ chết vài lần là táng gia bại sản ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận