Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1048: (Phần 8) Bể khổ và hy vọng (2)

Mặc dù 739 tên này đã thực hiện vụ thảm sát đó trong thầm lặng, và hiện đang sống rải rác ở nhiều thiên hà trong vũ trụ, nhưng Hứa Cảnh Minh đã thu thập rất nhiều thông tin bí mật trong quá trình hành tẩu các hành tinh có sự sống, cho nên hắn có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng và khóa chặt từng mục tiêu.
Trong vòng một ngày, tất cả 739 sinh mệnh Tinh Không đều chết.
Cho dù là một sinh mệnh Tinh Không cấp 8 hiện đang nắm giữ vị trí thống lĩnh hạm đội vũ trụ, hay là con cháu hoàng thất có thân phận cao quý, hoặc là một thương nhân đang đến những liên minh sao khác để làm ăn buôn bán, nhưng chỉ cần là sinh mệnh Tinh Không đã từng tham gia vào cuộc thảm sát kia, thì bọn họ đều chết hết.
Quân phản loạn vẫn luôn coi những người này là mục tiêu trả thù, cho nên có thể nhanh chóng nhận được hầu hết các thông tin về cái chết của bọn họ.
“Những tên kiếm sĩ đó chết cả rồi ư?”
“Tên ác ma kia cũng chết?”
Nhiều người trong nhóm quân phản loạn vô cùng bối rối.
“Ha ha, chết rồi, chúng chết cả rồi!”
Tại quán rượu nhỏ bên đường, Ninh Vi nhận được tin tức từ nhóm quân phản loạn, sau đó hắn ta lẩm bẩm trong đêm tối rồi tiến hành tự sát.
Vào khoảnh khắc chạm tới hy vọng, hắn ta căn bản không còn sức lực nào để sống nữa.
Tên ăn mày Hứa Cảnh Minh đứng bên ngoài quán rượu nhỏ, lẳng lặng nhìn Ninh Vi đạt được tâm nguyện rồi cuối cùng lựa chọn tự sát.
“Đây là kết cục cuối cùng của anh sao? Đối với anh, cái chết lại là sự giải thoát sao?”
Tên ăn mày bật cười: “Đau khổ có là gì? Đau khổ lớn đến đâu đi nữa, thì chỉ cần một chút hy vọng…..”
“Bể khổ vô biên, nhưng chúng ta vẫn còn một con thuyền để vượt qua, và con thuyền ấy có tên là “Hy Vọng”.”
“Nhưng trong thực tế, nếu như không có hy vọng, đau khổ sẽ trở thành tuyệt vọng, sẽ không bao giờ còn đau khổ nữa.” Hứa Cảnh Minh bật cười điên dại: “Hy vọng là con thuyền vượt qua bể khổ, nhưng cũng là nguồn gốc của đau khổ, ha ha ha…”
“Tiếp theo.”
Hứa Cảnh Minh tiếp tục lang thang trong vũ trụ, lần lượt đi tới những hành tinh có sự sống, tìm kiếm những sinh linh có nỗi đau tột cùng rồi dung nhập vào bọn họ, cảm nhận những trải nghiệm bi thống của bọn họ.
Mặc dù Hứa Cảnh Minh có vẻ như càng ngày càng điên cuồng, nhưng sau mỗi lần cảm nhận nỗi đau cả đời của những sinh linh kia trong vòng ba phút ngắn ngủi, thì ý thức tâm linh của hắn lại trở nên càng ngày càng tỉnh táo, sức ảnh hưởng của những cảm xúc dị thường đối với hắn cũng càng ngày càng suy giảm.
Nói cách khác, hắn biết chính xác mình đang làm gì.
“Mặc dù đang ở trong bể khổ, nhưng mình cũng có hy vọng.”
Hứa Cảnh Minh cũng có những trăn trở của riêng mình.
Trong những năm qua, hắn không tới gần lãnh thổ quê hương, cũng không gặp người nhà.
“Cuối cùng rồi sẽ có một ngày mình giải quyết được ô nhiễm, giải quyết những rắc rối của cảm xúc dị thường.”
Hứa Cảnh Minh lang thang khắp nơi trong bộ dạng của một tên ăn mày.
“Có sẵn lòng cho ta mượn ba phút không?”
Mỗi lần tìm được người hàm chứa nỗi đau mãnh liệt, Hứa Cảnh Minh sẽ nói: “Tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng cho bạn.”
Sau khi lần lượt thực hiện những nguyện vọng của những người đang đắm chìm trong bể khổ giống như mình, cũng như chứng kiến hành động của bọn họ sau khi nguyện vọng thành hiện thực, hắn dường như cũng đạt được một vài lĩnh ngộ cho bản thân.
Cuối cùng, một ngày nọ, tên ăn mày Hứa Cảnh Minh lang thang trong một thành phố, thì bất chợt nhìn thấy ba bóng người xuất hiện trước mắt mình.
Một là phó viện trưởng Xích Mông, một là phó đảo chủ Phạm Tất, người còn lại là người trấn giữ Bạch Ngục.
“Ba người quản lý của ba thế lực mạnh nhất của tộc đàn nhân loại cùng tới đây.”
Hứa Cảnh Minh nhìn bọn họ, hắn cười: “Vì tôi đã gây chuyện lớn trong hơn sáu năm nay à?”
“Sư đệ.”
Phó viện trưởng Xích Mông khẽ nhíu mày: “Cậu đã mất kiểm soát.”
“Mất kiểm soát?”
Hứa Cảnh Minh cười vui sướng.
“Tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
Nghe Hứa Cảnh Minh nói như vậy, cả ba người phó viện trưởng Xích Mông, phó đảo chủ Phạm Tất và trấn thủ Bạch Ngục đều có chút biến sắc.
“Hắn bị mất kiểm soát thật rồi.” Trấn thủ Bạch Ngục thở dài.
“Xích Mông, Ngô Minh là người của viện nghiên cứu Nguyên Sơ các ông.” Phó đảo chủ Phạm Tất nói khẽ: “Cho nên ông ra mặt xử lý nhé.”
Phó viện trưởng Xích Mông khẽ gật đầu, nhìn sang Hứa Cảnh Minh: “Sư đệ, cậu vẫn chưa nhận ra mình đã bị mất kiểm soát rồi sao?”
“Xin hỏi ba vị, tôi mất kiểm soát chỗ nào?” Hứa Cảnh Minh nhìn về phía ba người.
“Cậu chắc hẳn biết rõ mình đã làm những chuyện gì trong hơn sáu năm nay.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Tôi nhắc lại một vài chuyện nhé! Một là… vụ án của Ninh Vi!”
“Tôi có lỗi gì trong vụ án của Ninh Vi sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi lại.
“Hoàng tử Duật Hú — thất hoàng tử của hoàng thất Đàm Thần đã thua cuộc trong một lần cá cược, cho nên phải thực hiện hình phạt là tàn sát hoàn toàn cả nền văn minh thổ dân trên một hành tinh tư nhân dưới trướng mình.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Hắn ta đã ra lệnh cho một đội thân vệ đóng giả là đạo tặc vũ trụ, sau đó tiến hành tàn sát toàn bộ thổ dân ở hành tinh tư nhân đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận