Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 394: (Phần 4) Bang Hoa Nguyệt (1)

“Yên tâm.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Nếu không có việc gì, ngươi có thể rèn luyện tâm trí ngay trong biệt phủ, hoặc cũng có thể luyện tập binh khí tại sân viện.”
Thanh Vũ nói: “Nhưng nếu có kẻ địch bên ngoài đến xâm phạm, ngươi phải bảo vệ tính mạng của công tử nhà ta. Nhưng trên thực tế, khả năng phát sinh đột kích bất ngờ cực kỳ thấp.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, sau đó liếc nhìn gian phòng bên trái, nơi này dài mười hai mét, trải rộng năm mét, được chia thành không gian sinh hoạt, tiếp khách và thư phòng, nội thất bên trong cũng khá đẹp đẽ.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh đột nhiên cảm ứng được điều gì đó.
Cánh cửa của gian phòng bên phải bật mở, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước ra. Ngay lúc này, một người phụ nữ với bội đao giắt trên thắt lưng cũng xuất hiện trước tiền viện.
“Hai vị, người này mới được công tử nhà ta mời tới đây, Cảnh tiên sinh.”
Thanh Vũ lập tức giới thiệu: “Ba vị cứ từ từ nói chuyện, ta xin cáo lui trước.”
Thanh Vũ nói xong liền rời đi.
Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương gặp nhau ở trong sân viện.
“Ta nghe nói Thường công tử nói đã mời tổng cộng ba vị cao thủ đến tương trợ.”
Tử Đằng mỉm cười, nói: “Hôm nay, ba người chúng ta cũng tập hợp đầy đủ rồi.”
“Trong ba tháng tới, chúng ta cùng nhau liên thủ hoàn thành tốt nhiệm vụ, như vậy thì dữ liệu đánh giá nhiệm vụ của tập đoàn Vạn Giới mới có thể cao hơn một chút.” Lữ tiên sinh nói.
“Thực ra nhiệm vụ này cũng không quá khó. Thường công tử thường xuyên trốn trong phủ rồi thoát khỏi thế giới ảo, dù kẻ địch muốn ám sát thì cũng không tìm thấy hắn.”
Tử Đằng nói: “Chỉ khi hắn bắt buộc phải lộ diện, thì lúc đó mới phát sinh nguy hiểm.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
Đúng vậy, offline chính là cách ẩn trốn an toàn nhất.
“Nào nào nào, ta vừa mua được một ít rượu ở thành Lan Nguyệt từ ngày hôm qua. Chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện, mỗi ngày làm việc 12 tiếng, ngoài lúc luyện tâm ra, khoảng thời gian còn lại cũng khá nhàm chán.”
Lữ tiên sinh nhiệt tình dẫn Hứa Cảnh Minh và Tử Đằng vào trong nhà, uống rượu và trò chuyện.
...
...
Tại hoa viên phía sau biệt phủ, mưa phùn lất phất đã tạnh hẳn từ lâu, nhưng bầu trời vẫn còn rất u ám.
“Ba đại cao thủ đều đến đủ rồi.”
Thường Y ngồi tựa vào cạnh lan can, cho cá trong hồ ăn, lãnh đạm dặn dò: “Đi, các ngươi mau đi mời ba nhà môi giới đã định sẵn trước đó, bảo họ mau chóng đến phủ của ta, sắp xếp thời gian xen kẽ nhau.”
“Vâng, công tử.”
Bên cạnh, ba hộ vệ đồng thanh đáp lại và rời đi ngay lập tức.
Thường Y nhìn đàn cá đuổi theo thức ăn trong hồ, ánh mắt xa xăm: “Từ khi ta trở thành chủ nhân Thường gia, dã tâm ác ý của thế giới Huyết Vũ nhắm vào ta càng rõ ràng hơn. Trên đường đưa tang Thường lão đầu, ta cũng suýt bị ám sát mất mạng, cho nên bắt buộc phải cẩn thận hơn. Một khi đi sai một bước, thì công trình đầu tư trước đó coi như đổ xuống sông xuống biển. Vì kế hoạch lần này… ta đã bán đi toàn bộ tài sản trong hiện thực, thậm chí còn đi vay nợ để giành được cơ hội chuyển mình….”
Hắn lần mò, tìm tòi trong thế giới Huyết Vũ cũng đã hơn mười năm, tình cờ có được cơ hội thích hợp, cho nên mới dám chơi lớn như vậy.
Chỉ trong nửa giờ, một người môi giới đến.
“Tại hạ bái kiến Thường công tử.”
Người môi giới bước vào hậu hoa viên rồi cung kính hành lễ. Trước mặt chủ nhân Thường gia, người môi giới nhỏ bé như ông ta cũng chỉ giống như một con kiến hôi, có thể tùy tay bóp chết bất cứ lúc nào, ông ta đương nhiên không dám có chút bất kính.
“Ừ.”
Thường Y ngồi ở đó, lãnh đạm căn dặn: “Ta chuẩn bị thanh lý mười ba tiệm gạo, ngươi hãy mau chóng huy động các trạm giao dịch mua bán để giúp đỡ tác hợp.”
“Thường gia không kinh doanh tiệm gạo nữa sao?”
Người môi giới vô cùng ngạc nhiên: “Đó là những hiệu buôn có danh tiếng hơn trăm năm rồi, doanh thu lợi nhuận vẫn rất tốt mà.”
“Công việc kinh doanh của tiệm gạo khá rườm rà, ta không có khả năng kinh doanh. Nếu cứ để mất trắng dưới tay ta, chi bằng bán sớm đi còn hơn.”
Thường Y nói: “Mười ba tiệm gạo này về tay một nhà là tốt nhất, ta đỡ phải đi lại nhiều.”
“Vâng, vâng, vâng, cứ giao cho chúng ta.”
Người môi giới gật đầu: “Vậy Thường công tử định bán với giá bao nhiêu?”
“Thấp nhất là 5.300 lượng bạc”
Thường Y nói.
“Tại hạ rõ rồi.”
Người môi giới gật đầu.
“Càng sớm càng tốt, nếu ngươi không tìm được ai trong vòng nửa tháng tới, ta chỉ có thể đi tìm những người môi giới khác.”
Thường Y nói.
“Thường công tử cứ yên tâm, ta sẽ đi giúp công tử ngay lập tức.”
Người môi giới rất tích cực, đây đích thị là một mối làm ăn lớn, một khi hoàn thành suôn sẻ, ông ta sẽ thu hoạch không ít hoa hồng.
Sau khi người môi giới này rời đi, hơn nửa giờ sau, khi gần đến giờ ăn trưa, một người môi giới khác lại đến.
“Ta chuẩn bị thanh lý toàn bộ ba tửu lầu của Thường gia.”
Thường Y căn dặn: “Mức giá thấp nhất là 2.200 lượng bạc, ngươi hãy tìm người muốn mua trong vòng nửa tháng.”
Buổi chiều.
“Ta vẫn còn hợp đồng cho thuê sòng bạc Thường gia trong vòng hai năm nữa, bên thuê là ‘bang Tam Thủy’, nhưng ta chuẩn bị thanh lý sòng bạc lôn! Ngươi có thể liên hệ trước với bang Tam Thủy, nếu bọn họ không có ý định mua thì đi tìm nhà khác.”
Thường Y căn dặn người môi giới cuối cùng: “Sòng bạc này ít nhất phải 3.800 lượng bạc.”
Chỉ trong một ngày, Thường Y đã chuẩn bị bán đi ba khối tài sản quan trọng nhất của gia tộc Thường Thị thông qua ba nhà môi giới trung gian, về phần những tài sản vụn vặt còn lại và ngôi nhà của tổ tiên, Thường Y cũng không vội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận