Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 556: (Phần 5) Cái rét ở tinh cầu thứ ba (2)

Hứa Cảnh Minh thấy vậy nghĩ thầm: “Nhưng anh ta vẫn bị kẹt ở tinh cầu thứ ba hơn hai tháng.”
“Quần áo, có thể chọn thì cố gắng chọn hết.”
Hứa Cảnh Minh không dám chủ quan, cố gắng chọn ra những món đồ chống lạnh tốt nhất trong bảng điều khiển cá nhân. Bên trong mặc áo bông ôm sát, mặc thêm một lớp áo giáp mềm bên ngoài, cuối cùng thêm một lớp áo giáp kín kẽ nữa.
“Không thể chọn mũ giáp, vậy chỉ có thể dùng đai lưng.” Hứa Cảnh Minh chọn đai lưng vải thật dày, dùng nó thay cho khăn trùm đầu, quấn đầu thật kỹ, chỉ để lộ đôi mắt ra nhìn.
“Xuất phát.”
Toàn thân có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng để có thể ứng phó với nguy hiểm bất ngờ, Hứa Cảnh Minh còn đeo thêm một túi thương.
“May là thân thể này không cảm thấy đói khát, mình có thể liên tục duy trì thể lực tốt nhất.”
Hứa Cảnh Minh vừa đi vừa điều động tế bào toàn cơ thể, cố gắng hết sức để sản sinh ra nhiệt lượng! Sau khi đạt tới cấp độ kiểm soát tế bào, chỉ với một suy nghĩ, hắn sẽ tỏa ra nhiệt lượng toàn thân nhiều hơn cả khi vận động mạnh.
“Toàn thân đã nóng lên.”
Lúc xuất phát, Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất thoải mái.
Vì đang được bao bọc kín mít trong áo giáp, áo giáp mềm và quần áo, cơ thể cũng sản sinh đủ nhiệt lượng, cho nên Hứa Cảnh Minh có thể hoá thành tàn ảnh, ung dung di chuyển với tốc độ trên trăm cây số.
“Quãng đường từ điểm xuất phát tới nơi rét lạnh nhất tổng cộng 936 cây số, cũng không quá xa.”
Sau khi trải qua thử thách ở tinh cầu trùng tộc, Hứa Cảnh Minh cảm thấy khoảng cách này có thể nói là gần.
Nhưng thời gian dần dần trôi qua.
“Càng ngày càng lạnh.” Hứa Cảnh Minh cảm thấy độ rét ở bên ngoài đang liên tục tăng lên, giá rét bắt đầu xuyên thấu qua giáp ngoài, giáp trong, áo bông, nhiệt lượng cơ thể tạo ra dần dà không còn cầm cự được, hơi lạnh bắt đầu ngấm vào thân thể.
“Lập cập lập cập!!!” Răng Hứa Cảnh Minh mất kiểm soát, răng va vào nhau liên tục, cả người run lẩy bẩy.
“Điều cơ bản nhất khi tu luyện Sinh mệnh Tinh Không chính là khả năng kiểm soát cơ thể! Mình nhất định phải kiểm soát cơ thể!”
Hứa Cảnh Minh cố gắng vận dụng ý chí tâm linh để điều khiển các tế bào, ngăn cản thân thể run rẩy.
Tuy nhiên, cảm giác giá rét xâm nhập vào từng tế bào, tranh giành quyền khống chế với ý chí tâm linh của Hứa Cảnh Minh.
“Sao lại lạnh vậy nhỉ? Mình mới chỉ đi được hơn hai trăm cây số.”
Hứa Cảnh Minh run rẩy, vẫn tiếp tục cắn răng đi tiếp.
Nhìn thử một cái, lập tức trông thấy toàn bộ thế giới trắng xóa một màu. Băng tuyết phủ lên đất đá, cho dù vẫn có một phần nham thạch lộ ra bên ngoài, nhưng không hề có chút sự sống nào.
Hứa Cảnh Minh đơn độc đi tiếp.
Thỉnh thoảng tình cờ bắt gặp các công dân vũ trụ khác cũng đang im lặng bước đi, nhưng dưới cái rét đáng sợ…. không còn một ai muốn nói chuyện.
“Ừm?”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy một công dân vũ trụ bao bọc kín mít đứng bên đường ở đằng trước, hắn ta vẫn duy trì tư thế cất bước nhưng không thể di chuyển, toàn thân bao phủ trong một lớp băng.
“Hắn vẫn chưa chết…”
Hứa Cảnh Minh im lặng quan sát: “.... Nhưng có lẽ cũng không gắng gượng được bao lâu nữa.”
Trong lúc Hứa Cảnh Minh tới gần công dân vũ trụ kia.
Vù!
Người đó bị đông cứng thành khối băng rồi hoàn toàn biến mất.
“Hắn ta chết rét, quay trở về điểm xuất rồi.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Mới được hơn 300 cây số đã bị đông cứng chết rét, vẫn còn cách chỗ lạnh nhất rất xa.”
Hứa Cảnh Minh vùi đầu đi tiếp.
Sau khi đi được 500 cây số, hắn thỉnh thoảng lại nhìn thấy công dân vũ trụ bị đông cứng trong tư thế đang bước đi, bọn họ vẫn còn tồn tại ý thức, chưa hoàn toàn chết rét.
Lúc đi được 600 cây số, Hứa Cảnh Minh không còn run lập cập như trước, mà một phần cơ thể đã bị đông cứng và không còn phản ứng nữa.
“Không ổn, một phần cơ thể của mình đang bắt đầu tê dại rồi.” Trái tim Hứa Cảnh Minh co thắt lại.
Run lập cập chỉ là chuyện nhỏ, không còn phản ứng mới là chuyện lớn!
Cho dù ý thức tâm linh vẫn có thể kiểm soát cơ thể một cách mạnh mẽ, nhưng Hứa Cảnh Minh cảm thấy một phần cơ thể của mình đã không còn tri giác!
Không còn cảm giác, Hứa Cảnh Minh vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục đi tiếp.
“Tinh cầu thứ ba khó như vậy sao?”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm: “Kiên trì nào, chỉ cần đến được điểm cuối là mình thắng rồi.” Hứa Cảnh Minh tự an ủi bản thân.
Nhưng khi đi đến mốc 700 cây số, một phần lớn cơ thể Hứa Cảnh Minh đã mất tri giác, ý thức tâm linh bắt đầu suy yếu, gần như không thể điều khiển cơ thể được nữa.
“Mình cũng sắp bị chết cóng rồi sao?”
Hứa Cảnh Minh mơ hồ hiểu được chính mình cũng sắp bị đông cứng thành một khối băng.
“Đây mới chỉ là tinh cầu thứ ba, mình nhất định phải kiên trì.”
Hứa Cảnh Minh nhấn mạnh vào niềm tin nhiệt thành của mình.
“Mình không thể thất bại!”
“Ít nhất mình phải tới được tinh cầu thứ năm.”
Hứa Cảnh Minh gào thét trong lòng, sau đó chợt nghĩ đến vợ và người thân, nghĩ đến con gái mới vài tháng tuổi, nghĩ đến toàn thể Trái Đất sắp phải đối đầu với phong ba.
“Cố lên, kiểm soát từng tế bào một đi, kiểm soát bọn chúng!”
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Hứa Cảnh Minh càng thêm tha thiết, cố gắng vận động thân thể.
Ý chí tâm linh đang cạnh tranh với giá rét để kiểm soát cơ thể.
Kiểm soát cơ thể! Tiếp tục đi! Tám trăm cây số!
Hứa Cảnh Minh chỉ còn một mong muốn duy nhất: “Đi tiếp, tới nơi lạnh nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận