Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 711: (Phần 6) Hành trình đi đến đỉnh cao vũ trụ (2)

“Không cần.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Thực ra ta cũng đang định rời khỏi thế giới Phục Ma.”
“Ngươi cũng đi à?” Cổ Sơn kinh ngạc.
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Ta cảm thấy trong tương lai gần, thế giới Phục Ma không giúp ích được nhiều cho ta. Ta đã bắt được Thiên Ma Vu Tân, nhưng cho tới giờ vẫn không thể luyện hóa được hắn, cho nên cần phải đổi sang những phương pháp khác.”
“Cũng phải.”
Cổ Sơn gật đầu: “Các thế hệ sinh mệnh Tinh Không cấp 8 đã mò mẫm và tìm kiếm ra rất nhiều phương pháp gia tăng lực lượng tâm linh, mặc dù thế giới Phục Ma được công nhận phương pháp đứng đầu trong số đó, nhưng cũng chỉ xét trên tổng thể mà thôi. Còn đối với một cá thể cụ thể… có lẽ những phương pháp khác cũng mang lại hiệu quả kỳ diệu không kém.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Mỗi người đều là cá thể độc nhất vô nhị.
Thế giới Phục Ma có hiệu quả rất tốt với đa số người, nhưng liệu nó có hợp với mình nhất không? Không chắc!
Hắn đã thử nghiệm thế giới Phục Ma, nhưng tạm thời đang lâm vào giai đoạn bế tắc, vậy thì có thể thử phương pháp khác xem sao.
“Đã nghĩ ra sẽ chọn phương pháp gì chưa?” Cổ Sơn hỏi.
“Chưa vội.”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Con đường tiến hóa cứ phải đi từ từ. Ta cũng phải chúc mừng sư huynh, sau một ngàn năm, ngươi cuối cùng cũng đạt được điều hằng mong.”
“Ha ha ha…”
Cổ Sơn cười rất vui vẻ: “Đúng vậy, đạt được điều hằng mong.”
Vì ngày này, hắn ta đã phải trả giá rất nhiều, và cũng đã chờ đợi rất lâu.
Trong vũ trụ mênh mông, rất nhiều sinh mệnh Tinh Không đang phấn đấu vì nó!
Và cũng rất nhiều sinh mệnh Tinh Không cấp 8 tuyệt vọng về nó! Thậm chí còn cảm thấy cảnh giới sinh mệnh Bản Nguyên là một mục tiêu xa vời không thể với tới!
Cho dù là một số con em gia tộc lớn có hậu thuẫn vững chắc như Tiano, thì cũng không khỏi cảm thấy bất lực trong việc đột phá trở thành sinh mệnh Bản Nguyên!
Với những nền văn minh lớn mạnh như nền văn minh Hắc Nguyệt, bọn họ cũng phải tập trung toàn bộ lực lượng của cả nền văn minh để bồi dưỡng các tiến hóa giả, nhằm phải đảm bảo rằng trong mỗi thời đại, nền văn minh của bọn họ có ít nhất một vị sinh mệnh Bản Nguyên.
“Suốt thời gian ngàn năm, ta vẫn luôn phải che giấu thực lực của chính mình.”
Cổ Sơn cảm khái: “Sau khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, ta mới có thể chân chính công khai.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn có thể hiểu được.
Hắn mới ẩn giấu hơn mười năm, sư huynh đã giấu mình ngàn năm.
“Được rồi, ta đi trước đây. Đợi đến khi ta đột phá thành công, ta sẽ mở tiệc chiêu đã các sư đệ, sư muội.”
Cổ Sơn đứng dậy.
“Ta nhất định sẽ đến.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy, đưa tiễn Cổ Sơn.
Thế giới Phục Ma, phủ thành Thành An, Tề gia.
Tề Thần đã già nua hơn trước, mái tóc bạc trắng như tuyết, hiện đang nằm đọc sách trên ghế trúc, bỗng phát hiện ra một người xuất hiện trong sân, chính là Hứa Cảnh Minh trong bộ trang phục mộc mạc.
“Ngô Minh lão đệ.”
Tề Thần trở mình đứng ngay dậy, vui vẻ nói: “Nhiều năm vậy rồi, lão đệ cuối cùng cũng trở về phủ Thành An, ta vẫn thường nghe được tin tức của lão đệ ở các nơi trong châu Xích Vân.”
“Tề Thần huynh.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Ta tới đây là có một chuyện muốn nhờ huynh.”
“Lão đệ nói đi.” Tề Thần nói.
“Phiền huynh bố trí người xây lại trạch viện ban đầu của ta.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu như một ngày nào đó, có người tự xưng là Ngô Thất tới bái phỏng ta… Xin huynh báo cho ta một tiếng.”
Nếu Thất thúc đột phá trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp bảy, thậm chí cấp tám, thì ông ấy có lẽ sẽ lập tài khoản tại thế giới Phục Ma.
Đến lúc đó, hai người bọn họ có lẽ có thể gặp lại nhau.
“Ngô Thất?”
Tề Thần mỉm cười nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, Ngô Minh lão đệ cứ giao cho ta. Cho dù thân thể này của ta chết đi, thì ta sẽ vẫn giáng lâm Tề gia một lần nữa! Cho dù một ngày nào đó ta rời khỏi thế giới Phục Ma, ta cũng sẽ nhắc nhở người chủ quản Tề gia tiếp theo.”
“Làm phiền Tề Thần huynh, nếu như huynh có gặp phiền phức gì ở thế giới Phục Ma thì cứ việc nói với ta một tiếng bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ lập tức giáng lâm hỗ trợ.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Có lời hứa hẹn của đại cao thủ như lão đệ, vậy thì ta yên tâm rồi.”
Tề Thần cười, lập tức thay đổi sắc mặt: “Coi bộ lão đệ định rời khỏi thế giới Phục Ma sao?”
“Ừm, ta có ý định rời khỏi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Thất thúc đi rồi, sư huynh Cổ Sơn cũng đi rồi, chuyện luyện hóa Thiên Ma Vu Tân không có tiến triển gì, hắn muốn tạm thời rời khỏi đây, thử phương pháp tôi luyện tâm linh khác.
“Ta đi trước đây.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười, biến mất, rời khỏi thế giới Phục Ma.
Tề Thần cũng có chút u buồn vô cớ, vị Ngô Minh lão đệ này đến vội vàng, đi cũng vội vàng, hắn chỉ mới ở thế giới Phục Ma hơn mười năm mà thôi.
...
...
“Suy nghĩ của Cổ Sơn đúng là sâu sắc khôn lường.”
Lý Kim Qua ngưng tụ ra ma thân một lần nữa, sau đó đứng trên đỉnh núi nhìn đất đai bao la: “Con đường hắn vạch ra cho ta thông minh hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của ta.”
“Ta thật sự có thể thành công.” Ánh mắt Lý Kim Qua như ngọn lửa cháy bỏng.
Sau quá trình va chạm với tâm linh của Cổ Sơn, Lý Kim Qua cũng trưởng thành lên không ít. Cuối cùng, Cổ Sơn chủ động thả hắn đi.
“Cổ Sơn, dù ta không biết ngươi mưu tính chuyện gì, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi.” Lý Kim Qua biến thành làn sương đen, biến mất trong trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận