Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1355: (Phần 11) Thu hoạch lớn (3)

“Những thi thể này cũng không có bao nhiêu công dụng” Hứa Cảnh Minh nói: “Các người tự xem xét tháo dỡ để phát huy tối đa những công dụng đó.
“Thi thể của mấy trăm đại ma đầu Vĩnh Hằng đỉnh phong, còn cả hai phân thân lãnh chúa Thâm Uyên, thế mà ngươi đều không nhìn trúng” Tháp chủ lắc đầu: “Yên tâm, công việc tháo dỡ cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ tận dụng tối đa”
Hứa Cảnh Minh tính toán một chút chiến lợi phẩm của mình: “Sau quãng thời gian hơn trăm năm, ta đã giết vô số ma đầu Thâm Uyên như thế, mà cũng chỉ tích luỹ được khoản tài phú ba mươi, năm mươi giọt Mẫu Huyết Thâm Uyên.
Cũng không còn cách nào khác, phần lớn ma đầu Thâm Uyên đều rất nghèo! Những gì thu hoạch được từ hiến tế Thâm Uyên cũng đã được sử dụng cho chính mình, ngoài ra chỉ còn vài ba món binh khí Vĩnh Hàng không đáng nhắc đến.
“May mà mình có cơ hội tranh đoạt với lãnh chúa Thâm Uyên, cho nên kiếm được một món hời lớn, bao gồm một toà núi băng Thanh Linh và một món binh khí cảnh giới thứ ba với tổng giá trị ít nhất là 150 giọt Mẫu Huyết Thâm Uyên. Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất tốt, hắn vẫn đang muốn mua một cây trường thương cảnh giới thứ ba. “Đúng rồi, chẳng phải ngươi từng nói là sẽ ở Thâm Uyên khoảng chừng ba bốn trăm năm sao?” Viện trưởng hỏi. “Ta có phân thân ở lại Thâm Uyên. Hứa Cảnh Minh nói, hắn chỉ mang theo một vài phân thân và bảo vật về đây mà thôi.
Dù sao thì hắn đi đến Thâm Uyên, một phần là vì để quan sát Thâm Uyên để hỗ trợ lĩnh hội truyền thừa Hư Uyên, phần nữa là vì để quan sát Hồng Liên Thâm Uyên nở rộ.
Chính quyền Liên minh Nhân Loại Vũ trụ.
“Trong kỳ trao đổi công lao lần này, sao lại có nhiều bảo vật Thâm Uyên thế? Lượng cung ứng nhiều gấp mười lần so với lần trước. Rất nhiều sinh mệnh Bản Nguyên nhìn vào danh sách trao đổi đều sợ ngây người. “Chẳng lẽ tộc đàn nhân loại đang gặp nguy hiểm, cho nên các vị Chí Cao muốn dốc hết sức lực để bồi dưỡng sinh mệnh Bản Nguyên chúng ta?” Những sinh mệnh Bản Nguyên đưa ra suy đoán.
“Đừng đoán bậy, Giới chủ hiện đang đi dạo trong Thâm Uyên, cho nên tiện tay thu thập lượng lớn tài nguyên. Một thanh niên lạnh lùng lên tiếng, hắn chính là một trong 15 vị Truyền Thuyết Vũ Trụ đương đại của tộc đàn nhân loại – ‘Phi Ngọc Kiếm Nha.
“Giới chủ đi dạo Thâm Uyên?” Rất nhiều sinh mệnh Bản Nguyên đã hiểu.
Tộc đàn nhân loại hiện đang có bốn vị Chí Cao – Viện trưởng, Tháp chủ, Đảo chủ, Giới chủ.
Giới chủ chính là… Ngô Minh, người sáng tạo một trong bốn thế lực mạnh nhất – ‘Thế Giới Tâm Linh. Những sinh mệnh Bản Nguyên hiển nhiên đã không còn dám gọi thẳng tên của Hứa Cảnh Minh.
Dù sao thì hắn cũng là sự tồn tại nửa bước cảnh giới thứ ba, là cường giả mạnh nhất trong tộc đàn nhân loại.
“Ta nghe nói Thâm Uyên ẩn chứa vô số nguy cơ, nhưng sự tồn tại vĩ đại như Giới chủ lại coi nó như vườn hoa phía sau nhà mình, cứ thế tuỳ ý đi dạo, nhẹ nhàng thu thập lượng lớn tài nguyên.
“Ta nghe nói Giới chủ có thể quan sát quá khứ và tương lai, đã sớm có thể dự đoán tất cả các mối nguy hiểm, việc đi dạo trong Thâm Uyên thì tính là gì?”
Những sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc này đều cảm thấy kiêu ngạo vì Giới chủ.
Tựa như Hư Không Thần tộc đã từng kiêu ngạo vì Cổ Mạc.
Nhân tộc cũng kiêu ngạo vì cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba thuộc con đường Tâm Giới, Giới chủ Ngô Minh.
Sau lần thu hoạch núi băng Thanh Linh, nhưng Hứa Cảnh Minh cũng không còn may mắn như thế nữa, hắn tiếp tục đi xuống từng tầng từng tầng không gian Thâm Uyên, đồng thời cũng điều động phân thân đến gần vị trí của Hồng Liên Thâm Uyên, ẩn thân trong Tâm Giới và kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, đoá Hồng Liên Thâm Uyên kia cũng đã trưởng thành, rất nhiều phân thân của Hứa Cảnh Minh đều đã tụ tập lại từ sớm, muốn quan sát cảnh tượng hoa nở.
Dòng nước Tội Nghiệt mênh mông cuồn cuộn hoàn toàn bao trùm Hồng Liên Thâm Uyên, bao bọc lấy mỗi một chỗ của Hồng Liên Thâm Uyên.
Một gương mặt chín mắt hiện lên trên bề mặt của dòng nước Tội Nghiệt, hắn chỉ cần dựa vào nhân quả, là có thể cảm nhận Hứa Cảnh Minh đang ẩn thân trong Tâm Giới gần đây.
“Hừ, cái tên Ngô Minh này vẫn luôn ở trong Tâm Giới, rõ ràng là không chịu từ bỏ.” Lãnh chúa Ngôn Địch thời thời khắc khắc cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Cảnh Minh, nhưng hắn ta cũng không có biện pháp giết vào Tâm Giới, vậy nên tự nhiên rất khó chịu.
“Ngôn Địch huynh, Ngô Minh cũng đã nói rằng hắn chỉ muốn quan sát Hồng Liên Thâm Uyên nở rộ mà thôi! Ngươi để hắn nhìn xem một chút, cũng không bị tổn thất gì đâu nào?” Bóng dáng cây khô ở một bên truyền âm: Ngươi nhìn xem, tình huống bây giờ biến thành như vậy, Ngô Minh hắn một mực ẩn nấp ở Tâm Giới, có thể ra tay bất kỳ lúc nào”
“Cái tên Ngô Minh này cũng chỉ có thể trốn tránh mà thôi! Một khi hắn ta nếu dám bước ra khỏi Tâm Giới, thì ta nhất định sẽ lập tức ra tay! Hắn muốn âm thầm quan sát Hồng Liên Thâm Uyên nở rộ sao? Hừ hừ, ngược lại nghĩ rất đẹp” Lãnh chúa Ngôn Địch đáp lại: “Nếu lúc trước hắn ta biết điều mà nguyện ý dâng lên lễ vật giá trị, tỏ ra khách khí lễ độ một chút, thì ta có lẽ sẽ cảm thấy vui vẻ mà cho hắn một cơ hội. Nhưng hắn không có lễ vật, còn muốn ta nể mặt nữa sao?”
“Ngôn Địch huynh, khi Lãnh chúa Phong Khả dâng lên lễ vật để ngỏ lời mời liên thủ, ngươi vừa thu nhận lễ vật, thì lập tức cắn nuốt một phân thân của đối phương” Bóng dáng cây khô nói.
“Ta đã nói rồi, cho dù bọn hắn dâng tặng lễ vật, nhưng cũng phải xem xét tâm tình lúc ấy của ta” Lãnh chúa Ngôn Địch nói.
“Ta ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, cũng không biết ngươi lúc nào thì vui vẻ, lúc nào bực dọc. Bóng dáng cây khô bất đắc dĩ.
“Ngươi đi cùng ta, thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ” Lãnh chúa Ngôn Địch nói.
Bóng dáng cây khô cười cười.
Rất lâu trước đây, khi đó, hắn là một gốc cây khô có trí tuệ trong Thâm Uyên, lãnh chúa Ngôn Địch cũng chỉ là một con sông. Mỗi kẻ đều có địa bàn của riêng mình, có thể cảm ứng được nhau, nhưng cũng không cách nào di chuyển gần với nhau, chỉ có thể nuốt chửng từng sinh mệnh Thâm Uyên đi ngang qua và chậm rãi trưởng thành. Trải qua năm tháng dài lâu, bọn hắn đã trưởng thành cùng nhau và nâng đỡ lẫn nhau, từ lâu trở thành sự tồn tại quanh trọng nhất trong cuộc đời của nhau.
Lãnh chúa Ngôn Địch là kẻ có tính tình quái dị, khiến cho các lãnh chúa Thâm Uyên khác cũng không dám dây dưa lâu dài với hắn ta. Tuy nhiên, lãnh chúa Ngôn Địch lại nguyện ý ở chung một chỗ với gốc cây khô này, hơn nữa còn chưa bao giờ sẽ giận chó đánh mèo với đối phương.
1066 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận